Tiêu Chiết Uyên muốn là quyền thế, là thiên hạ Đại Ung. Còn thứ y muốn… chẳng qua là mạng người trong Tiêu gia. Y khẽ động, định rút tay về, nhưng Tiêu Chiết Uyên nắm rất chặt.
“Trốn gì? Tay lạnh như vậy, cô cho ngươi chút ấm áp.”
Chưa kịp phản ứng, cả người Cẩm Duật đã bị hắn kéo xuống nước, rơi thẳng vào lòng.
Nước bắn tung lên, toàn thân Cẩm Duật ướt đẫm. Y hoảng hốt định gượng dậy, nhưng không có điểm tựa. Trong lúc luống cuống, tay y chạm vào vai Tiêu Chiết Uyên để lấy đà đứng lên, da thịt lạnh đến mức khiến đối phương rùng mình một cái, vô thức ôm chặt eo y, kéo sát vào lòng ngực mình.
Nhìn đôi mắt hoảng sợ ẩn sau chiếc mặt nạ, Tiêu Chiết Uyên đột nhiên nảy ra suy nghĩ, hắn rất muốn thử, liệu có thể mở được cái miệng cố chấp kia ra hay không.
Thế nhưng chưa kịp tiến gần, Cẩm Duật đã đầy chán ghét và giận dữ, lập tức thoát khỏi tay hắn, lảo đảo ngã xuống nước rồi vội vã bò lên bờ, cúi người quỳ bên mép hồ.
Tiêu Chiết Uyên ngẩn người, nhận ra vừa rồi mình suýt nữa đã làm gì. Ánh mắt hắn tối lại, nhìn bóng người đang run rẩy quỳ bên bờ, y phục ướt sũng dán chặt vào thân thể gầy guộc, chiếc eo mảnh lộ rõ, càng khiến người nhìn thấy xót xa.
Hắn cười lạnh một tiếng:
“Sao vậy? Ngươi tưởng cô sẽ động lòng với ngươi?”
“Chỉ với gương mặt xấu xí kia của ngươi, hứ.”
Nói rồi hắn tựa đầu vào thành hồ, khẽ ra lệnh:
“Tiếp tục đi.”
Cẩm Duật rũ mắt, lại cầm lấy gáo gỗ. Cả người y đã lạnh run, sức ấm bị nước cuốn sạch, chỉ còn lại cảm giác rét buốt thấm vào xương tủy. Sau khi trúng độc, thân thể vốn đã yếu nhược, nay càng không chịu nổi khí lạnh.
Y khẽ cắn răng, hít sâu một hơi, đôi tay tái nhợt run rẩy cầm lấy gáo nước.
“Rầm!” Một tiếng vang lên.
Tiêu Chiết Uyên lập tức quay đầu. Chỉ thấy Cẩm Duật chống tay cố giữ thăng bằng, thân mình run lẩy bẩy. Hắn cau mày gọi:
“Cẩm Thất?”
Cẩm Duật gắng gượng ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng ngay sau đó cả người lảo đảo, ngã sang một bên. Tiêu Chiết Uyên bất giác luống cuống, theo phản xạ ôm lấy y.
Cẩm Duật trong lòng hắn đã mê man bất tỉnh, không còn chút tri giác.
Tiêu Chiết Uyên thoáng sững người, rồi vội hô lớn:
“Trần Khâm!”
“Điện hạ…!” Trần Khâm vội bước vào, vừa thấy Cẩm Duật đang ngất lịm trong lòng hắn liền giật mình thất sắc:
“Chuyện gì xảy ra vậy?!”
“Gọi đại phu đến xem bệnh.”
Tiêu Chiết Uyên cúi đầu nhìn người trong tay, sắc mặt trắng bệch như giấy, thân thể lạnh buốt như băng…
“Vâng!” Trần Khâm đón lấy người, vừa chạm tay vào liền kinh hãi, sao lại không có chút hơi ấm nào?
Lát sau, đại phu được mời đến bắt mạch hồi lâu, sắc mặt đầy nghi hoặc, cuối cùng lắc đầu nói:
“Công tử này mạch đập yếu ớt, huyết hư nghiêm trọng, ngũ tạng đều suy kiệt, hơn nữa toàn thân hàn lạnh bất thường, không giống như phong hàn thông thường. Lão phu cũng không thể bắt ra bệnh trạng cụ thể.”
Nghe vậy, Trần Khâm hoảng hốt nhìn về phía Cẩm Duật đang nằm hôn mê trên giường:
“Vậy… vị công tử này có nguy hiểm gì không? Có thể chữa khỏi không?”
Lão đại phu ngoài bảy mươi tuổi khẽ lắc đầu, thở dài:
“Có thể kê vài thang thuốc tán hàn ôn dưỡng để giải tạm thời, nhưng cũng chỉ là cứu vãn nhất thời. Theo lão phu thấy, vị công tử này... e là không sống qua được tuổi hai mươi.”
“Đại phu! Ngài nói năng gì vậy?” Trần Khâm lập tức không vui, cau mày: “Sao lại nguyền rủa người ta chết chóc như thế!”
“Lão phu nói thật, không phải hồ ngôn loạn ngữ. Các ngươi không hiểu y lý. Vị công tử này mạch tượng suy yếu, hơi thở mong manh, thân thể lại mang hàn khí thấu xương, loại hàn khí này tuyệt đối không phải người thường có thể gánh nổi. Giữ không được bao lâu nữa đâu.”
Lão đại phu thổi râu trừng mắt, bị giọng điệu trẻ con của Trần Khâm chọc giận không ít.
Trần Khâm gãi gãi mũi, hậm hực nói:
“Thôi được rồi, vậy phiền ngài kê đơn thuốc đi.”
Sau khi nhận đơn, Trần Khâm cho người đi hốt thuốc. Hắn đắp chăn cho Cẩm Duật cẩn thận rồi mới rời khỏi phòng.
---
Lúc Cẩm Duật mơ màng tỉnh dậy, trong phòng vang lên tiếng lùm bùm lách tách, mùi thuốc nồng nặc len lỏi trong không khí. Y định thần nhìn lại, thì thấy bên cửa không biết từ khi nào đã nhóm bếp, Trần Khâm ngồi bên bếp nhỏ, tay cầm chiếc quạt hương bồ, ra sức quạt lửa.
Trần Khâm nghiêng đầu nhìn thấy Cẩm Duật mở mắt, lập tức reo lên:
“May quá, ngươi tỉnh rồi!"
Cẩm Duật im lặng nhìn hắn, rồi lại nhìn sang nồi thuốc đang sôi lục bục trên bếp.
“À, ta đang sắc thuốc cho ngươi đấy. Điện hạ bảo ta gọi đại phu tới khám, kết quả là đại phu nói ngươi cần tán hàn ôn dưỡng.” Trần Khâm giải thích.
Cẩm Duật chậm rãi bước xuống giường, đi tới bên cửa, ngồi xuống bậc gỗ, vươn tay sưởi ấm bên lò. Trần Khâm liếc mắt nhìn y:
“Ngươi lạnh à?”
Cẩm Duật khẽ gật đầu.
“Ngươi bị bệnh sao? Hay là...” Trần Khâm định hỏi gì đó nhưng lại thôi, chỉ nhìn Cẩm Duật, thấy giữa lông mày y vẫn còn hằn vết hàn ý, thần sắc lại nhàn nhạt không thể đoán được tâm tình.
Đột nhiên, Cẩm Duật đứng dậy, đi vào trong phòng. Một lát sau, y trở ra, tay cầm theo một túi vải nhỏ, mở ra trước mặt Trần Khâm, bên trong là mấy đồng tiền.