"Sau trận đại thắng vừa rồi, sĩ khí của quân Hung Nô càng thêm hùng hổ. Chúng đã kéo binh đến đóng trại ngay ngoài thành Bắc Nhạn, cắt đứt đường tiếp tế lương thảo, khiến thành trì này chỉ còn biết trông chờ vào viện binh của Tư Đồ lão tướng quân. Hiện trong thành chỉ còn năm vạn binh mã, trong khi Hung Nô ngoài thành có đến bốn mươi vạn quân. Huống hồ lương thực trong thành đã cạn. Nếu lão tướng quân không thể tới kịp trong vòng một tháng, e rằng thành Bắc Nhạn chẳng khác gì vật nằm sẵn trong tay Hung Nô.” Lý đô úy thở dài, lòng đau xót nghĩ đến mười mấy vạn tướng sĩ đã chết oan, bị chôn sống dưới lớp đất vàng.
“Trường An cách thành Bắc Nhạn khá xa, Tư Đồ lão tướng quân dù có đi nhanh đến đâu, sớm nhất cũng phải hai tháng mới đến nơi.” Trần Khâm nói: “Quân Hung Nô dù đã đóng trại ngoài thành, nhưng nếu nghe được tin gió, có thể chưa vội đánh thành. Chỉ sợ binh lính trong thành chịu không nổi vì đói.”
Cơn đau đầu của Tiêu Chiết Uyên cũng dần dịu lại. Hắn hỏi: “Xa Kỵ tướng quân đã bị bệ hạ cách chức, vậy giờ ai đang trấn giữ trong thành?”
“Là Tả tướng quân Diêm Luân.” Lý đô úy đáp.
Nghe vậy, Tiêu Chiết Uyên bật cười: “Xem ra bệ hạ nóng lòng nâng đỡ người của Nhị hoàng tử, sợ cô giành tiên cơ chứ gì?”
“Thần và các tướng sĩ ở thành Bắc Nhạn nguyện theo điện hạ.” Lý đô úy lập tức quỳ xuống, dập đầu tỏ lòng trung thành.
Tiêu Chiết Uyên bật cười: “Lý đô úy, cô biết lòng trung thành của ngươi. Nhưng trung thành với vua không bằng trung thành với giang sơn xã tắc, ngươi thấy có đúng không?”
“Điện hạ nói rất phải. Nhưng phải có bậc minh quân mới nói chuyện an định thiên hạ được. Gặp hôn quân, còn gì để nói đến việc cứu nước?” Lý đô úy nói thẳng, lời lẽ cương nghị.
Câu nói này khiến Tiêu Chiết Uyên vui vẻ trong lòng. Hắn mở mắt ra, phất tay ra hiệu cho Cẩm Duật lui xuống, rồi gọi một tiếng: “Trần Minh.”
Không biết từ đâu, Trần Minh đã xuất hiện sau lưng hắn, cung kính cúi đầu: “Điện hạ.”
“Ngươi mang binh phù của quân Long Kỵ tới, điều ba vạn kỵ binh, lệnh cho Lý đô úy dẫn quân đi chi viện Tả tướng quân.” Tiêu Chiết Uyên vừa dứt lời, Trần Khâm, Trần Minh và Lý đô úy đều sững người kinh hãi.
“Điện hạ, quân Long Kỵ là tinh binh Trấn Quốc công để lại cho ngài. Nếu giờ điều đi, lỡ như...” Trần Khâm lo lắng lên tiếng.
“Lão tướng quân cả đời trung nghĩa với Đại Ung, tất nhiên sẽ ngày đêm thúc ngựa chạy đến cứu viện. Nhưng nếu ông ấy thất bại, kế tiếp sẽ là Tử Khanh. Nếu Tử Khanh tử trận, thì Tư Đồ gia cũng tuyệt đường kế thừa.” Tiêu Chiết Uyên khẽ thở dài: “Cô không thể để Tư gia đoạn tuyệt huyết mạch.”
Lời này nặng nề mà thiết tha. Trần Khâm không nói gì thêm, chỉ cùng Trần Minh nhìn nhau. Nghĩ đến cảnh điện hạ nhiều năm nay bị cô lập trong triều, không người thân cận, bệ hạ lại luôn phòng bị, một binh một tốt cũng không ban cho. Mười vạn quân Long Kỵ là căn cơ duy nhất để điện hạ còn chỗ đứng trong triều đình.
“Đi đi.” Tiêu Chiết Uyên hạ lệnh, “Chọn đường mòn mà đi, đừng đi quan đạo.”
“Tuân lệnh.” Trần Minh đáp.
“Thần nhất định không phụ kỳ vọng của điện hạ!” Lý đô úy lập tức quỳ xuống dập đầu.
Trước khi nghỉ ngơi, Tiêu Chiết Uyên vào tẩm điện tắm gội. Sau điện Trường Nhạc có một hồ tắm lớn, bốn phía vây quanh bởi núi giả và đá tảng, trang trí tinh xảo. Hơi nước bốc lên, trong làn sương mờ ảo, một bóng người thon dài bước xuống hồ. Tiêu Chiết Uyên tựa người vào thành hồ, tay khoác hờ bên mép, khẽ thở dài một tiếng.
Cẩm Duật quỳ gối bên hồ, dùng gáo gỗ múc nước ấm từ thùng rồi nhẹ nhàng dội lên người hắn.
Ngũ quan của Tiêu Chiết Uyên sắc sảo, dung mạo tuấn tú mang theo vẻ uy nghiêm, dáng người rắn rỏi, cơ bắp trên người nổi rõ dưới làn da mịn màng. Đôi mắt hắn ẩn chứa ý vị khó đoán, chậm rãi nhìn về phía Cẩm Duật.
Cẩm Duật vẫn cụp mắt, lặng lẽ dội nước cho hắn, không chút biểu cảm. Tiêu Chiết Uyên khẽ bật cười một tiếng:
“Ngươi tuổi còn trẻ, cả ngày bày ra cái vẻ mặt lạnh như tro tàn ấy làm gì? Nhìn chẳng khác gì lão Đông thái phó, đúng là ông cụ non.”
Thấy Cẩm Duật vẫn không phản ứng, hắn nghiêng người, bất ngờ nắm lấy cổ tay y. Cẩm Duật thoáng giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn. Khuôn mặt tuấn tú ẩn sau vẻ tối tăm, Tiêu Chiết Uyên khẽ hỏi:
“Ngươi không thấy ngươi giống cô lắm sao?”
Không. Cẩm Duật thầm nghĩ. Hắn và y… sao có thể là cùng một loại người.