Giữa đường ra cung, có một cỗ xe hoa lệ tinh xảo chậm rãi tiến đến, phía sau còn có đoàn hộ giá, bên trong là một nam tử dung mạo tuấn tú, phong thái nho nhã, ngồi thẳng tắp không chút xốc xếch — đó là Liễu Quân Ngạn. Hắn đưa mắt nhìn thấy loan giá của Thái tử đang chậm rãi tiến lại, không có ý nhường đường cũng chẳng dừng lại, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần bất mãn. Khóe môi Liễu Quân Ngạn khẽ nhếch, nở một nụ cười giả lả:
“Thái tử điện hạ đây là định đi đâu vậy?”
Tiêu Chiết Uyên nhướng nhẹ đuôi mày, nhàn nhạt đáp:
“Gần đây nghe trong cung đồn cô thích nam phong, cô đành đến Nam Phong quán xem thử có gì mới lạ không. Biết đâu vận may lại đến, cưới được vị Thái tử phi tốt lành, đỡ cho hậu cung suốt ngày nhớ mong, khiến một vài kẻ không đứng đắn thừa cơ chen chân.”
Lời đồn trong cung bấy lâu vẫn luôn lan truyền về thân thế của quân hậu. Lời Thái tử rõ ràng là giễu cợt châm chọc. Đám người theo hầu đều cúi đầu không dám hé môi, Liễu Quân Ngạn trong lòng giận dữ, ánh mắt lóe lên tia hận thù. Nhưng chỉ chốc lát sau, hắn lại giả vờ như không nghe thấy gì.
“Nếu Thái tử có việc gấp, bổn cung đành nhường đường vậy.”
Liễu Quân Ngạn giơ tay ra hiệu cho người lui sang nhường đường. Khi sắp đi ngang qua nhau, Tiêu Chiết Uyên lại nhàn nhạt nói:
“Chậm đã.”
Hắn xoay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc nhìn thẳng vào Liễu Quân Ngạn:
“Quân hậu tốt nhất đừng mơ tưởng đến hậu cung của cô nữa. Cô không thích loại lang thang hạ tiện, nhất là thứ bước ra từ Nam Phong quán.”
Dứt lời, nhìn thấy Liễu Quân Ngạn nghiến răng nhẫn nhịn, trong mắt chất chứa tức giận, tâm tình Tiêu Chiết Uyên dường như tốt hơn rất nhiều.
“Đi thôi.”
Đợi đoàn người khuất hẳn, Liễu Quân Ngạn hít sâu một hơi, ánh mắt hắn trở nên độc ác tàn nhẫn.
“Khéo ăn khéo nói thì có ích gì? Mẫu hậu ngươi chẳng phải cũng bị chính miệng ngươi bức cho thắt cổ tự vẫn đó sao?”
Ngôi vị hoàng đế này, hoặc là Tiêu Chiết Uyên ngồi, hoặc là hắn — Liễu Quân Ngạn!
---
Sau khi gặp Liễu Quân Ngạn xong, sắc mặt Tiêu Chiết Uyên liền sa sầm. Trần Khâm ở bên cạnh thấy rõ, suốt dọc đường rời cung ngồi xe ngựa, hắn cũng không hé môi lấy một lời.
Còn Cẩm Duật, dáng vẻ lại tựa như đang dạo bước giữa mây trời, thần hồn nơi thiên ngoại. Thực ra y chỉ đang ngẩn người vì không ngờ mình lại được ra cung nhanh như thế. Đến lúc hồi thần, y mới nhớ tới lời Tiêu Chiết Uyên dặn, người y phải gϊếŧ chính là vị quân hậu kia…
Phố lớn Trường An phồn hoa náo nhiệt, Cẩm Duật đi theo xe ngựa, một mặt trầm tư, một mặt thầm nghĩ sẽ tìm cơ hội trở lại tạp phố, tìm gặp a tỷ cùng Tiểu Tửu.
Hương Lâu là thanh lâu lớn nhất Trường An. Nghe đồn Thái tử điện hạ hoang đàng vô độ, thường xuyên lui tới nơi đây. Xe ngựa Thái tử dừng lại trước cửa lầu, thị vệ hai bên lập thành hàng dài nghiêm chỉnh. Các nữ tử khoác lụa mỏng, y phục khinh bạc, tươi cười như hoa, rối rít ngó nghiêng nam tử tôn quý vừa bước xuống xe.
Cẩm Duật cùng Trần Khâm, mỗi người đứng một bên, theo sát bên cạnh Tiêu Chiết Uyên. Đám nữ tử vung tay áo nhẹ nhàng dụ dỗ, một mùi phấn hương nồng đậm theo gió lan đến khiến Cẩm Duật khẽ nhíu mày, vô thức lùi lại một bước, muốn tránh xa mấy phần.
Trần Khâm thì dường như đã quen, sắc mặt không đổi, mắt không chớp.
Bên trong Hương Lâu, hồng sa lượn lờ, mỹ nhân yểu điệu đủ kiểu, thiếu nữ đỏ mặt, cười nói kiều mỵ. Mùi son phấn xộc thẳng vào mũi, hương thơm ngào ngạt quyện cùng không khí, khiến người choáng váng.
Vừa thấy Thái tử đến, tú bà lập tức vội vàng ra đón:
“Ôi chao! Thái tử điện hạ!”
Tú bà mặt phủ một lớp son phấn, thân hình uốn lượn, tay cầm khăn lụa mềm mại bước tới, nhưng Trần Khâm đã nhanh chóng chắn trước mặt Tiêu Chiết Uyên. Tú bà lập tức dừng lại, cười hỏi:
“Hôm nay Thái tử định tìm ai? Hay vẫn là Điệp Nhi cô nương?”
“Lầu bốn, sạch sẽ, không cho ai quấy rầy.”
Trần Khâm lạnh nhạt đáp, đưa ra một túi bạc.
“Được rồi ~ điện hạ cứ lên trước, ta sẽ gọi Điệp Nhi cô nương lên ngay.”
Tú bà cười đến không khép được miệng, nhận túi tiền rồi vội tránh ra.
Cẩm Duật theo sau lên lầu, quay đầu nhìn lại, phát hiện có người đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của bọn họ. Dù bên dưới tiếng cười nói vẫn rộn ràng, nhưng không ít ánh mắt lại lén lút nhìn theo bước chân bọn họ.
Cẩm Duật lập tức thu lại ánh nhìn, giả như không thấy gì.
Chờ Tiêu Chiết Uyên vào phòng, y mới dùng tay ra hiệu cho Trần Khâm:
"Có người theo dõi Hương Lâu?"
Trần Khâm khẽ gật đầu, thì thầm đáp:
“Xem ra nơi này sắp có biến.”
Cẩm Duật không nói thêm gì nữa.