Lợi hại trong việc này, Liễu Thanh Hạm tự nhiên hiểu rõ. Trong thời đại coi mạng người như cỏ rác này, có lẽ mạng sống của tất cả nô tài trong hoa phòng cộng lại cũng không bằng một chậu Diêu Hoàng. Đây cũng là lý do tại sao Liễu Thanh Hạm muốn vươn lên.
Liễu Thanh Hạm làm việc rất chu đáo, Tô ma ma càng yên tâm hơn nhiều, lại nói thêm vài câu rồi cho nàng lui ra.
Bước ra ngoài , nghĩ đến lời Tô ma ma vừa nói, Thanh Hạm cảm thấy có chút bất an liền đến nhà kính kiểm tra. Thấy chậu Diêu Hoàng vẫn đặt nguyên vẹn trên giá, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Không thể trách nàng quá thận trọng, nàng đã xem nhiều phim ảnh cùng tiểu thuyết cung đấu ở hiện đại. Cộng thêm tính cách và lối suy nghĩ riêng của bản thân, nàng chỉ có thể cẩn thận hết mức.
Mãi đến tối, Hạnh Nhi lại đến gọi nàng đi ăn.
Liễu Thanh Hạm nhìn hai món ăn cùng một bát canh trước mặt, có cả mặn cả chay thì nhướng mày: "Đây là..."
Bữa ăn của cung nữ vốn không tốt, một tháng có thể được ăn thịt một hai lần là may rồi. Về việc nấu thêm đồ ăn riêng, Tô ma ma thỉnh thoảng cũng sẽ cho nàng một hai bữa, nhưng số lần không nhiều.
Hạnh Nhi nuốt nước miếng: "Đây là ma ma phân cho ngươi đấy, mau ăn đi, nguội rồi sẽ bị tanh mất."
Thanh Hạm không khách sáo nữa, nàng trực tiếp ngồi xuống, tiện tay kéo Hạnh Nhi cùng ngồi: "Nhiều thế này, một mình ta ăn không hết, ngươi cùng ăn với ta đi."
Có đôi khi, nàng không ngại dùng chút ân huệ nhỏ để mua chuộc lòng người.
Hạnh Nhi rất muốn ăn, nhưng lại có chút do dự: "Đây là ma ma đặc biệt phân cho ngươi, ta ăn... có lẽ không hay lắm?"
Liễu Thanh Hạm cầm một đôi đũa nhét vào tay Hạnh Nhi: "Yên tâm, ma ma đâu biết, không có gì không tốt cả."
Thấy Liễu Thanh Hạm kiên trì, Hạnh Nhi cũng thuận nước đẩy thuyền ngồi xuống, gắp một đũa lớn thịt vào bát.
Còn Liễu Thanh Hạm thì chỉ ăn đồ chay, không động đến tí thịt nào.
Không phải nàng không thích ăn, mà là lớp dầu mỡ dày trên thịt khiến nàng cảm thấy buồn nôn.
Thanh Hạm gắp một miếng đậu phụ bỏ vào miệng, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn Hạnh Nhi đang ăn ngon lành, thuận miệng hỏi:
"Hạnh Nhi, hôm nay ngươi đi lĩnh thưởng, có nghe được chuyện gì thú vị không? Kể cho ta nghe đi."
Liễu Thanh Hạm xuyên không đến đây vào khoảng tháng tám năm ngoái. Vì dung mạo nổi bật, nàng không muốn ra ngoài sớm để lọt vào mắt các chủ tử trong hậu cung, nên rất ít khi rời khỏi hoa phòng.
Chuyện bên ngoài bình thường nàng đều khéo léo hỏi thăm Hạnh Nhi, thậm chí có vài việc là do Tô ma ma chủ động nhắc đến với nàng.