Tô ma ma vuốt ve bàn tay mềm mại của nàng, trong lòng càng thêm mãn nguyện, tự tin hơn vào ánh mắt của mình.
Còn Liễu Thanh Hạm thì vì cảm giác thô ráp trên mu bàn tay mà khẽ mím môi, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ – chắc chắn lại có người đi mách tội rồi.
Nàng ngại ngùng cúi đầu: "Người biết rõ nô tỳ mà, thân thể vốn không chịu được lạnh, nên... đã ở trong phòng thêm một lúc."
Như Liễu Thanh Hạm dự đoán, Tô ma ma không hề trách cứ nàng, ngược lại còn thân thiết kéo nàng ngồi xuống:
"Thân thể nữ tử vốn là quý giá nhất. Lát nữa ta sẽ để người chia than của ta cho ngươi một ít. Nếu thực sự không khỏe, việc của ngươi cứ để Hạnh Nhi làm giúp, ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
Thực ra, công việc mà Tô ma ma phân cho Liễu Thanh Hạm là đơn giản và nhàn nhã nhất. Bình thường chỉ cần cắt tỉa, tưới nước cho những loại hoa cỏ quý hiếm, không có chỗ nào vất vả.
Chỉ từng ấy việc, bản thân Liễu Thanh Hạm vẫn có thể làm được: "Đa tạ ma ma đã quan tâm, nhưng người đã chăm sóc nô tỳ rất nhiều rồi. Chỉ là việc nhỏ thôi, nô tỳ có thể làm tốt."
Điều quan trọng nhất đương nhiên không phải là làm việc, mà là tiếp xúc với hoa cỏ.
Tô ma ma trong lòng càng thêm hài lòng. Bà coi trọng Liễu Thanh Hạm là đúng, nhưng nếu Thanh Hạm là kẻ không có đầu óc, dù bà có giúp đỡ nàng thì trong hậu cung này nàng cũng khó mà sống lâu được.
Bà vỗ nhẹ tay Thanh Hạm: "Ta biết ngươi là người hiểu chuyện."
Liễu Thanh Hạm mỉm cười, không muốn nói thêm liền chuyển đề tài: "Người gọi nô tỳ đến là có việc gì muốn dặn dò ạ?"
Được Liễu Thanh Hạm nhắc nhở, Tô ma ma cũng nhớ ra việc chính, bà hỏi: "Chậu Diêu Hoàng mà ta bảo ngươi chăm sóc thế nào rồi?"
"Diêu Hoàng đã ra nụ, khoảng mười mấy ngày nữa là có thể nở hoa thưa ma ma."
"Vậy thì tốt. Hoàng hậu nương nương rất mong chờ chậu Diêu Hoàng này đấy."
Không biết Hoàng hậu nương nương từ đâu nghe được tin tức, nói rằng hoa phòng đã nuôi dưỡng được một chậu Diêu Hoàng, hôm nay đặc biệt gọi bà đến Trường Xuân Cung hỏi han.
Tô ma ma thở dài: "Ban đầu ta định đợi Diêu Hoàng nở hoa rồi mới bẩm báo với Hoàng hậu nương nương, như vậy cũng có thể tránh được nhiều rắc rối không đáng có. Nhưng bây giờ, e là phải làm phiền ngươi thêm rồi."
Dù dung mạo xinh đẹp, nhưng Liễu Thanh Hạm không phải bình hoa di động. Tay nghề trồng hoa của nàng là điều mà các thợ làm vườn trong hoa phòng không thể sánh được. Bằng không, dù Tô ma ma có ý muốn giúp đỡ nàng, cũng sẽ không giao bảo vật quý giá như vậy cho nàng nuôi dưỡng.
"Ma ma quá lời rồi, đây vốn là công việc thuộc bổn phận của nô tỳ. Người yên tâm, nô tỳ sẽ chăm sóc chúng cẩn thận."