Hạnh Nhi nuốt miếng thịt trong miệng, đối với câu hỏi của Liễu Thanh Hạm đã quen thuộc, không chút suy nghĩ mà đáp:
"Cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một chuyện, nhưng cũng chỉ là nghe người khác nói bâng quơ, không biết có chính xác hay không."
"Chuyện gì vậy?"
Thanh Hạm tiện tay gắp cho Hạnh Nhi một miếng thịt, giả vờ tò mò hỏi.
Hạnh Nhi cũng không giấu giếm: "Nghe nói, Hoàng thượng sẽ thăng vị cho các chủ tử trong hậu cung."
Liễu Thanh Hạm cười cười: "Vậy thì cũng coi như là chuyện vui, biết đâu lúc đó còn có tiền thưởng nữa."
Hạnh Nhi gật đầu, vẻ mặt đồng tình: "Đúng vậy, chỉ cần các chủ tử vui vẻ, thì tiền thưởng chẳng phải chuyện dễ dàng sao?"
Tay các chủ tử trong hậu cung đều vung rất hào phóng.
Khi hai người đang bàn luận xem ai sẽ được thăng vị, một số phi tần có tai mắt tinh thông trong hậu cung cũng đã nhận được tin tức.
Trường Xuân Cung, Hoàng hậu Phú Sát thị vừa xem xét kỹ lưỡng công việc trong cung, Kỳ Ngọc bên cạnh liền nắm cơ hội bẩm báo:
"Nương nương, người nghĩ sao về việc Gia Tần và các vị kia được thăng vị?"
Trong lòng, Kỳ Ngọc vẫn không hy vọng trong hậu cung có quá nhiều vị trí cao, dễ đe dọa đến địa vị của Hoàng hậu nương nương. Chỉ riêng một Cao quý phi đã khiến người ta đau đầu rồi.
Hoàng hậu mỉm cười nhìn hộ giáp* trên tay mình: "Hoàng thượng vui vẻ là được."
*Hộ giáp: Hộ giáp là loại móng tay giả gắn đá quý, làm từ vàng, bạc, kim loại. Chúng thường được trong cung đình, do các cung tần và phi tần đeo trên ngón áp út và ngón út. Hộ giáp này được coi như món đồ trang sức cũng như để bảo vệ móng tay của họ.
Trong hậu cung này hay trên triều đình kia, Hoàng hậu nhìn rõ ràng, người thực sự quyết định mọi việc là Hoàng thượng. Dù nàng là Hoàng hậu, là thê tử có thể sánh vai cùng Hoàng thượng, cũng không thể nghi ngờ, phản đối hay can dự quá nhiều vào hành động của Hoàng thượng.
Kỳ Ngọc ngừng lại, còn muốn nói gì đó, Hoàng hậu liền nghiêm mặt: "Kỳ Ngọc, ngươi phải nhớ kỹ, Hoàng thượng của chúng ta không dung thứ bất kỳ ai chống đối."
Khi Càn Long vừa đăng cơ, vẫn còn có thể lắng nghe lời khuyên của các đại thần, nhưng sau vài năm, Càn Long đã nắm quyền hoàn toàn, trở thành một vị Hoàng đế thực sự trưởng thành.
Kỳ Ngọc trong lòng giật mình, cuối cùng vẫn không cam tâm mà im lặng.
…
Điện phụ Chung Túy Cung, Hải quý nhân nhìn nhi tử mà mình liều mạng sinh ra, trong lòng dâng lên một cảm giác tự hào.
Cung nữ thân cận Lục Châu nhẹ nhàng đắp chăn gấm cho Hải quý nhân:
"Tiểu chủ, đêm đã khuya, Ngũ A Ca đã ngủ, người cũng nên nghỉ ngơi."
Trong buổi lễ tẩy trần ngày hôm nay, Càn Long nhìn hoàng tử mới được sinh ra này, càng nhìn càng thích, lập tức ban tên là Vĩnh Kỳ.
Đây là vị A Ca duy nhất - ngoài Nhị A Ca ra, được hưởng đặc ân này, Hải quý nhân không thể không tự hào.
Hải quý nhân lưu luyến đưa Ngũ A Ca cho nhũ mẫu mang đi, còn bản thân thì được Lục Châu hầu hạ rửa mặt đi ngủ.
Lục Châu vừa thay xong y phục cho Hải quý nhân, chợt nghe Hải quý nhân thở dài một tiếng.
Lục Châu có chút khó hiểu: "Đang yên đang lành, sao người lại thở dài chứ?"
Hải quý nhân nằm trên giường, u uất nói: "Ta liều chết liều sống sinh cho Hoàng thượng một A Ca, mới được Hoàng thượng thương xót, thăng lên vị trí Tần, nhưng Bách thị dựa vào đâu?"
Gia Tần và Thư quý nhân thì thôi, một người có con, một người gia thế hiển hách, Hải quý nhân không thể nói gì, chỉ có thể bắt lấy Di quý nhân xuất thân Hán nữ để nói chuyện.
Lục Châu tuy cũng thấy không công bằng, nhưng nàng không dám nghi ngờ thánh chỉ của Hoàng thượng, chỉ có thể an ủi Hải quý nhân:
"Người đừng buồn, dù Di quý nhân có thành Di Tần, nhưng dưới gối không có A Ca, tự nhiên vẫn kém người một bậc."
Hiện tại điều khiến Hải quý nhân cảm thấy an ủi là A Ca mà nàng sinh ra được sủng ái, nhờ đó mà nàng được mẹ quý nhờ con. Nghe Lục Châu khuyên nhủ, Hải quý nhân cũng không nói gì, nhắm mắt lại bày ra dáng vẻ muốn nghỉ ngơi.
Thấy vậy, Lục Châu vội kéo màn giường xuống, lại thổi tắt nến, tự mình nằm trên chiếc phản nhỏ đã chuẩn bị sẵn chăn đệm để canh đêm.
…
Ngày mười ba tháng hai, Càn Long hạ chỉ thăng Gia Tần lên Gia Phi, Hải quý nhân lên Du Tần, Thư quý nhân lên Thư tần, Di quý nhân lên Di tần, sẽ tổ chức lễ sắc phong vào tháng mười một.
Trong mấy người nhận chỉ, Gia Phi là người đầu tiên đứng dậy, trên mặt là niềm vui không hề che giấu: "Ngô công công, bổn cung muốn đến Dưỡng Tâm Điện tạ ơn, không biết Hoàng thượng có rảnh không?"
Tạ ơn chỉ là cái cớ, thực tế là muốn tranh sủng mà thôi.
Sau khi Gia Phi nói xong, hai người phía sau đều lộ vẻ hối hận vì mất đi cơ hội trước.
Ngô Thư Lai cúi người, khéo léo đánh trống lảng: "Gia Phi nương nương, Hoàng thượng có rảnh gặp người hay không, phải hỏi qua Hoàng thượng mới biết. Nô tài còn phải về hầu hạ Hoàng thượng, không thể ở lâu, xin cáo lui."
Nói đùa, việc này nếu không có sự đồng ý của Hoàng thượng, hắn dám nhận lời sao?
Nhìn Ngô Thư Lai dần biến mất khỏi tầm mắt, Gia Phi cắn chặt môi, trong lòng có chút không cam tâm.
Đúng lúc cung nữ Xảo Lan phía sau kéo nhẹ tay áo Gia Phi, khẽ nhắc nhở: "Nương nương, chúng ta nên đến Trường Xuân Cung hành lễ với Hoàng hậu nương nương."
Du tần vì chưa hết tháng ở cữ nên không ra ngoài. Gia Phi quay đầu liếc nhìn Thư tần và Di tần phía sau, hít sâu một hơi, giả vờ như người vừa mất mặt không phải là mình: "Hai vị muội muội, có muốn cùng bổn cung đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương không?"
Thư tần mỉm cười: "Đương nhiên là sẽ cùng tỷ tỷ đi rồi."
Gia Phi dù bị chê cười, nhưng cũng chỉ để trong lòng, còn thể diện bên ngoài vẫn phải giữ.
Thư tần đã không có ý kiến, Di tần tự nhiên cũng không từ chối.
Trường Xuân Cung, ba người vừa quỳ xuống hành đại lễ xong, Hoàng hậu lập tức cho đứng dậy, ôn hòa nói:
"Hoàng thượng đã hạ chỉ, từ hôm nay trở đi, phần thưởng tương ứng sẽ được cấp theo phân vị của các muội."
Theo quy củ hậu cung, chỉ khi đã làm lễ sắc phong mới tính là chính danh, nhưng Hoàng hậu cũng không ngại ban cho họ một ân tình.
Nghe xong, mấy người lập tức cười cảm tạ: "Hoàng hậu nương nương nhân từ, là phúc phận của chúng thần thϊếp."
Hoàng hậu mỉm cười: "Thôi được rồi, các muội cũng đã mệt cả buổi sáng, mau về nghỉ ngơi đi."
Đợi mọi người đi hết, nét cười trên mặt Hoàng hậu mới thu lại, Kỳ Ngọc có chút bất bình:
"Người hà tất phải nâng đỡ họ như vậy?"
Phần thưởng đó, đợi đến sau lễ sắc phong mới ban cũng được mà.
Hoàng hậu giơ tay lên, Kỳ Ngọc vội đỡ lấy: "Đã là chuyện đã định, chi bằng lấy một tiếng tốt."
Như vậy, Hoàng thượng cũng sẽ coi trọng nàng hơn.
Khi đi ngang qua giá để chậu cây cảnh, Hoàng hậu đột nhiên nói: "Hôm nay hoa phòng đưa đến mấy chậu hoa rất đẹp, mang vào ấm các đi, bổn cung nhìn cũng thấy vui mắt."