Thanh Tùng viện.
Cố Cẩm Đường hầu thuốc xong cho lão phu nhân, hai người ngồi đối diện, im lặng chẳng nói một lời.
“Di tổ mẫu định đến khi nào mới nói với con?” Cuối cùng vẫn là nàng mở lời trước.
Vương lão phu nhân đưa mắt rời khỏi nàng, giọng vẫn đầy yêu thương: “Về đi thôi, di tổ mẫu e rằng chẳng còn che chở con được bao lâu nữa. Con là tam cô nương đích xuất của Đông Hương Hầu phủ, tháng tám này sẽ đến tuổi cập kê, tiếp tục ở lại Kim Lăng chỉ khiến con bị lu mờ.”
Cố Cẩm Đường chẳng đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cây thạch lựu ngoài cửa sổ.
Tuy Vương gia ở Kim Lăng là thế gia trăm năm, nhưng so với Đông Hương Hầu phủ đại tộc, rốt cuộc vẫn là bên thấp bên cao. Nay Hầu gia đã hạ quyết tâm rước nàng trở về, đương nhiên sẽ không tay trắng mà lui.
Về Cố gia, kết cục đã định sẵn. Cố Cẩm Đường biết, lòng có oán hận cũng vô ích, vậy nên nàng vẫn hầu hạ Vương lão phu nhân như thường, trong đêm thắp đèn may áo mới, mũ mới để lại làm kỷ niệm, cũng coi như kết trọn một hồi duyên phận.
Ngày nàng lên thuyền trở về phương Bắc, Vương lão phu nhân rốt cuộc cũng không nén nổi cảm xúc, hai người ôm nhau rơi lệ, ngàn lời vạn ý chỉ còn đọng lại một câu: “Bảo trọng.”
Mấy ngày sau, thuyền lớn hoa lệ cập bến. Cố Cẩm Đường đón gió bước xuống, lại bị ánh mặt trời làm lóa mắt, đành phải giơ tay che bớt ánh dương.
Vừa khéo hôm ấy là ngày nghỉ, trên hồ đầy những thuyền hoa, đông vui hơn ngày thường. Tiểu Hạnh đi theo bên cạnh nàng, cầm ô che nắng, mới đi được hơn mười bước đã bị một đám nha hoàn và gia nhân vây quanh.
“Thỉnh an tam cô nương.”
Cố Cẩm Đường quay đầu khẽ đáp một tiếng, rồi theo chỉ dẫn của người dẫn đầu, xoay người bước về phía kiệu.
“Phía trước là nhà ai đón người vậy? Thanh thế lớn quá.” Một nam tử thân hình vạm vỡ, mặc giáp võ tướng cất tiếng hỏi gã tiểu đồng phía sau.
Gã tiểu đồng nheo mắt nhìn kỹ, rồi gãi cổ đáp: “Hình như là người của Đông Hương Hầu phủ. Trước đó vài ngày đã nghe nói phủ ấy có một vị cô nương nuôi dưỡng ở Kim Lăng nay muốn đón về, có lẽ là vị cô nương kia rồi.”
Lời vừa dứt, Tống Đình Việt - kẻ xưa nay không gần nữ sắc - lại đưa mắt liếc qua, tiếc là chỉ thấy được một bên mặt nàng.
“Mời cô nương lên kiệu.”
Cố Cẩm Đường đưa tay đặt lên tay bà tử, lộ ra cổ tay nõn nà trắng ngần, dè dặt bước vào trong kiệu.
Cô nương Cố gia, hừ, Tống Đình Việt khẽ nhếch khóe môi, nhỏ giọng bảo Triệu Thường bên cạnh: “Ngươi đi gọi các huynh đệ lại đây, đêm nay bổn vương thiết yến tại phủ.”