Triệu Thường cười hề hề, còn không quên thêm một câu: “Người ta nói đất Kim Lăng dưỡng người, cô nương này quả thực có nước da mượt mà. Dù chỉ nhìn xa xa nhưng đã biết là một mỹ nhân.”
Gã tiểu đồng theo sau là Thôi Vinh, nghe vậy liền cười hì hì trêu chọc: “Chẳng lẽ Triệu phó tướng định cưới một cô nương Kim Lăng làm vợ?”
Triệu Thường không phải loại người hay giấu diếm, cười ha hả nói thẳng: “Nếu gặp được người vừa đẹp vừa hiền, dĩ nhiên là muốn cưới về làm vợ. Nghe đâu năm ngoái thành Biện Kinh có hai nhà lấy vợ từ Kim Lăng, có thể cho người đi dò hỏi một phen.”
Triệu phó tướng còn biết nghĩ chuyện cưới vợ, sao vương gia nhà bọn họ lại chẳng có chút tâm tư ấy? Sắp hai mươi lăm, hai mươi sáu rồi, chẳng phải cũng nên thành gia lập thất sao?
Cứ thế mãi, bên ngoài sớm muộn cũng đồn ra mấy lời không hay, nào là “đoạn tụ”, nào là “bệnh khó nói”.
Chuyện này cần bàn kỹ với Trần ma ma mới được. Không thể để vương gia luôn cô đơn lẻ bóng, vẫn nên có một người tri kỷ bên cạnh mới ổn thoả.
Trong lòng Thôi Vinh thầm nghĩ như vậy, nhưng miệng thì không nói thêm lời nào.
*
Cố Cẩm Đường ngồi trong kiệu, khẽ vươn tay vén một góc rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy người qua kẻ lại, cửa hàng san sát, cảnh tượng phồn hoa thịnh vượng hiện ra trước mắt.
Qua hết đường phố náo nhiệt, lại xuyên qua hai ngõ nhỏ, tiếng người ồn ã đã lặng đi, chỉ còn lại những tòa phủ đệ tường cao ngói xanh, trước cửa đa phần có một đôi sư tử đá trấn giữ.
Không lâu sau, kiệu phu đi chậm lại, nhưng lại không dừng trước cửa chính của Cố phủ, mà đến trước cửa bên hông. Bà tử vén rèm, đỡ nàng xuống kiệu.
Nơi đây là chốn cư ngụ của cốt nhục thân thích đời này của nàng, thế nhưng từ sau khi mẹ đẻ qua đời, nàng lại chẳng cảm nhận được chút ấm áp nào từ huyết mạch thân tình.
Trong phủ, trên dưới chỉ biết ca tụng nguyên thê của Hầu gia và một đôi cốt nhục bà ấy sinh ra tốt đẹp thế nào, lại chẳng hề nghĩ đến chuyện năm xưa mẫu thân nàng xuất giá, của hồi môn xếp lớp gần như đều dùng để bù đắp thiếu hụt trong phủ. Nếu chẳng có mẫu thân nàng, bọn họ làm gì được sống những tháng ngày phú quý xa hoa như hiện tại?
Tựa như trong lòng bọn họ, thân phận của mẫu thân từ đầu đến cuối vẫn chỉ là một tiểu thư nhà sa cơ thất thế, dù còn chút vốn liếng cũng chẳng qua là nhờ tổ tiên che chở mà thôi. Có thể gả vào Hầu phủ làm kế thất đã là phúc phận ngập trời, sao dám vọng tưởng đến địa vị tôn quý của Hầu phu nhân? Còn nàng – vị tam cô nương này – cũng chẳng thể sánh được với trưởng nữ đích xuất của nguyên phối Hầu gia.