Nam An Vương là hoàng đệ của đương kim thánh thượng, trong tay nắm giữ ba mươi vạn binh quyền giành được nhờ chém gϊếŧ nơi chiến trường. Năm ngoái trong dân gian từng có lời đồn rằng hắn có quan hệ mật thiết với Tề Vương, mà mẫu thân của Tề Vương lại chính là Trịnh quý phi – người được thánh thượng sủng ái nhất nhiều năm qua. Dù không có danh vị thái tử, nhưng muốn gì được nấy, thế lực một tay che trời.
Nếu thái tử chẳng thể đứng vững trong cuộc tranh đoạt ngôi vị lần này, để cho Tề vương thuận lợi đăng cơ, thì Nam An vương dựa vào binh quyền ba mươi vạn trong tay và công trạng phò long, đương nhiên sẽ giành được vị trí dưới một người, trên vạn người.
Đến lúc đó, làm sao biết hắn sẽ không trút hận xưa lên đầu những người đã từng vì danh lợi mà huỷ hôn, khiến hắn mất mặt chứ?
Người xưa có câu: “Phúc sào chi hạ, yên hữu hoàn noãn?” (Tổ chim bị phá, thì trứng còn nguyên hay không?) Nghĩ đến đây, thân là người Cố gia, Cố Cẩm Đường không khỏi nhíu chặt mày liễu thêm vài phần.
Lúc nàny nàng đã chẳng còn tâm tình đánh mã cầu nữa, liền từ biệt Gia Mẫn, một mình quay về phủ.
Tháng ba gió không lạnh, vậy mà lão phu nhân lại nhiễm phong hàn. Người xưa thường nói: “Bệnh đến như núi đổ”, thêm nữa Vương lão phu nhân từng vì sinh khó tổn hại thân thể, lại càng sợ lạnh hơn người thường. Lần này bệnh đến chẳng báo trước, lại kéo dài suốt hai tháng vẫn chưa thấy bớt đi.
Đến tháng sáu, tiết trời càng thêm oi bức, ngày nào Cố Cẩm Đường cũng hầu thuốc cho lão phu nhân, mỗi khi chạng vạng về đến phòng mình, người đã túa đầy mồ hôi.
Lục Phôi mang khăn đã nhúng nước ấm đến lau mồ hôi cho nàng. Cố Cẩm Đường đón lấy, khăn còn chưa kịp chạm cổ đã nghe Lục Phôi nói: “Cô nương, người nhà trong kinh gửi thư đến.”
Quả thực lạ thay, nàng đến Kim Lăng đã sáu năm, nay mới là lần đầu nhận được thư nhà. Trong lòng dấy lên một nỗi sợ mơ hồ, vừa mở thư ra, liền thấy đúng là không ngoài dự đoán, muốn rước nàng trở về.
Cố Cẩm Đường trong khoảnh khắc nhớ đến thần sắc của lão phu nhân, lòng nàng lập tức hiểu rõ: tất nhiên bên đó cũng nhận được thư như nàng.
Hôm sau, Cố Cẩm Đường đi tới đi lui ở hành lang hồi lâu. Lục Phôi thấy vậy, nhịn không được lên tiếng: “Cô nương sớm nên biết, sẽ có một ngày như vậy. Kim Lăng luôn không phải là nhà của người…”
Phải rồi… Kim Lăng chẳng phải là nhà của nàng, mà Lạc Kinh, cũng không phải. Nhà thực sự của nàng, liệu kiếp này còn có thể quay lại chăng?
“Hôm nay không cần đi theo ta nữa.” Trong lòng Cố Cẩm Đường ngập tràn bi thương, giọng nói cũng trầm đi vài phần.