May là phong tục Kim Lăng cởi mở không khác gì kinh thành, nữ tử cũng có thể ra ngoài chơi, đánh mã cầu, dạo hội hoa, thậm chí còn được đi nghe kịch, xem nữ tử tỷ võ.
Tuy thân thể Cố Cẩm Đường không được khỏe mạnh như người thường, nhưng cũng không đến nỗi không đánh được mã cầu. Mỗi lần trong phủ thuê sân mời người đánh mã cầu, Cố Cẩm Đường đều hào hứng theo cùng, kết được mấy vị bằng hữu, sau này thường qua lại mời nhau cùng ra sân.
"Tiết trời tháng ba thích hợp nhất để đánh mã cầu, không lạnh không nóng, ánh dương cũng dịu dàng." Vương lão phu nhân ôn tồn mỉm cười nói, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh thiếu nữ mặc y phục đỏ, cưỡi ngựa vung gậy giữa sân, khiến bà bất giác ngẩng nhìn trời xanh ngoài cửa sổ.
Cho dù Vương lão phu nhân đã ngoài năm mươi, nhưng từ ngũ quan đoan chính và khí chất hiền hậu, vẫn dễ dàng tưởng tượng phong thái khuynh thành khi còn trẻ.
Cố Cẩm Đường hầu chuyện bà một hồi rồi trở về phòng mình.
*
Bốn ngày sau, trên sân mã cầu, Cố Cẩm Đường nghe được tin Nam An Vương Tống Đình Việt sắp khải hoàn hồi triều.
"A Đường làm sao thế?" Thượng Quan Gia Mẫn thấy nàng khẽ chau mày, ngỡ rằng trong lòng có điều phiền muộn.
Cố Cẩm Đường khẽ lắc đầu, cố xua ba chữ Nam An Vương ra khỏi đầu óc, ngẩng đầu nhìn hơn hai mươi người ngựa đang tập luyện ngoài sân.
Bên kia vẫn có người đang nói chuyện Tống Đình Việt đại phá Mạc Bắc. Mấy vị quý nữ tán chuyện rôm rả, chợt một thiếu nữ áo vàng hạ giọng nói: "Ta nghe nói, Nam An Vương từng suýt định hôn ước với Cố gia ở kinh thành, nhưng sau đó mọi việc đã bỏ dở."
Lời đồn xưa nay luôn là thứ gϊếŧ thời gian hữu hiệu nhất, lời vừa dứt, lập tức có vài quý nữ khác tò mò hỏi tiếp: "Sao lại thế?"
Thiếu nữ áo vàng liền hạ thấp giọng xuống, thần thần bí bí đáp: "Nghe đồn năm ấy, Cố gia vì muốn leo lên vị ở Đông Cung, nên ngay trước hai ngày khi phủ vương gia phái ma ma tới dạm hỏi, liền dâng trưởng nữ lên làm trắc phi cho vị kia."
"Ngươi nói thế làm ta nhớ ra rồi. Khi đó ta mới tám tuổi, từng nghe mấy bà tử trong phủ nhắc tới chuyện này."
"Cố gia? Cố gia nào?"
"Còn Cố gia nào khác à, chính là Đông Hương hầu phủ Cố gia kia đấy."
“...”
Mấy thiếu nữ mặc áo gấm, đeo trang sức lộng lẫy, miệng nói không ngừng, hoàn toàn quên mất Cố Cẩm Đường đang ngồi không xa ở chiếc bàn bên cạnh.
Cố Cẩm Đường giả vờ như không hề nghe thấy, nhấp một ngụm trà, nhưng trong lòng đã âm thầm suy tính mọi khả năng có thể xảy ra với Cố gia.