Cuộc Sống Thôn Quê

Chương 4

Không chỉ 3 năm liền đi họp phụ huynh thay cô, đến kỳ nghỉ còn cho cô và em trai họ đi học thêm.

Những việc đó, dì không lấy một đồng từ bố Tạ Thư Vân, thậm chí còn âm thầm chu cấp thêm cho cô. Điều quý nhất là chú cũng không hề phàn nàn, thực sự coi cô như con gái ruột.

Vì vậy, sau khi nhận được đồng lương đầu tiên, người đầu tiên ngoài bà nội mà cô mua quà là dì và chú. Mỗi năm đến lễ Tết, cô đều đặc biệt chuẩn bị quà cho hai người.

Không hề nói quá, trong lòng Tạ Thư Vân, dì và chú còn thân thiết hơn cả bố mẹ ruột.

Bà nội và gia đình dì là mối ràng buộc lớn nhất của cô trên thế giới này. Đã từng có lúc cô muốn buông bỏ tất cả, nhưng cũng chính vì họ mà cô đã cố gắng sống tiếp.

Chẳng mấy chốc, một tô mì “gia đình” đầy ắp nào là da heo, sườn, lòng heo, thịt xào ớt xanh và trứng ốp la được chú dì Tống Lão Tứ đích thân bưng ra đặt trước mặt cô.

Thân hình Tống Lão Tứ vạm vỡ, vì làm đồ ăn nên đầu cạo trọc, gương mặt thoạt nhìn hơi dữ dằn nhưng tính tình lại vô cùng hiền lành.

Ông nhìn thấy Tạ Thư Vân gắp mì lên ăn một miếng, liền cười toe khen ngợi một câu: “Mì của chú dạo này càng ngày càng ngon ấy nhỉ?”, rồi mới hài lòng quay trở lại bếp.

Không để nhân viên phục vụ mà đích thân bưng ra, chính là để được nghe câu khen ngợi từ đứa cháu gái yêu quý này.

Tạ Thư Vân ngồi bên chiếc bàn nhỏ cạnh quầy thu ngân, yên tâm ăn mì.

Trong quán có hai nhân viên đang bận rộn, dì thì lo thu ngân, khi rảnh lại trò chuyện cùng cô: “Bây giờ cơ thể cảm thấy thế nào rồi? Bình thường làm việc đừng quá sức, có việc nặng thì đợi Minh Minh nghỉ hè về giúp con làm, nó không làm được thì để chú con làm.”

Cậu em họ Tô Truyền Minh nhỏ hơn Tạ Thư Vân 4 tuổi, hai người thân thiết chẳng khác gì anh chị em ruột.

Dì sai bảo chồng con cũng chẳng hề nể nang gì.

Từ sau khi nhiễm COVID, sức khỏe Tạ Thư Vân vẫn không ổn định, có lần còn ngất xỉu ngay trong văn phòng, sau khi xuất viện cô đã nghỉ việc về quê tĩnh dưỡng.

“Dạo gần đây ngủ ngon hơn rồi, cảm thấy khoẻ hơn nhiều.”

Tạ Thư Vân biết điều khiến dì lo nhất chính là sức khỏe của mình, nên vội vàng trấn an trước.

“Ở nhà cũng chẳng có việc gì nặng, toàn việc lặt vặt, làm một chút cũng xem như vận động thể chất.”

Sợ dì không tin, cô còn lấy điện thoại ra mở ứng dụng sức khỏe cho xem: “Đây này, dạo gần đây mỗi ngày đều ngủ hơn 8 tiếng, giấc ngủ sâu cũng được hơn một tiếng, tốt hơn nhiều rồi.”

Dì chăm chú nhìn vào số liệu trên điện thoại, rồi mới yên tâm gật đầu: “Vẫn là ở quê ăn uống, khí hậu hợp, dì thấy sắc mặt cháu cũng tốt hơn. Đã về đây dưỡng bệnh thì cứ từ từ dưỡng, đừng vội đi làm lại. Thiếu tiền thì nói dì.”

Tạ Thư Vân gật đầu: “Cháu vẫn còn tiền, ở quê chẳng có gì cần tiêu đến, tiền nước tiền điện cũng chẳng đáng là bao. Giờ cháu chỉ ăn với ngủ, ngủ với ăn, như heo ấy.”

Dì liếc nhìn cánh tay gầy gò của cô rồi chê bai: “Có con heo nào mà gầy như cháu chứ.”

Tạ Thư Vân cười khì khì, tiếp tục ăn mì.

Đợi đến mười giờ, tiệm đồ nguội bên cạnh mở cửa, Tạ Thư Vân liền qua đó mua hai tai heo và một cái lưỡi heo.

Để lại một cái tai heo cho chú dì nhắm rượu, Tạ Thư Vân xách túi đầy đồ ăn mà dì nhét cho cô mang về.

Buổi trưa tiệm vẫn còn phải bán hàng, nếu cô ở lại thì dì nhất định sẽ không cho cô giúp việc gì cả, ngược lại còn phải phân tâm chăm sóc cô, nên cô cũng không muốn ở lại vướng víu.

Dì cũng hiểu tấm lòng của cô, chỉ dặn cô khi Tô Truyền Minh về thì nhớ quay lại ăn cơm.

Thu nhập ngày 27 tháng 7:

Bắp: 2 tệ/trái, 20 trái → 40 tệ.

Bí đao: 3 tệ/cân, 15 cân → 45 tệ.

Mướp: 4 tệ/cân, 10 cân → 40 tệ.

Rau muống: 4 tệ/cân, 5 cân → 20 tệ.

Mận: 5 tệ/cân, 10 cân → 50 tệ.

Tổng thu nhập: 195 tệ.

Chi tiêu:

Tai heo: 2 cái → 45 tệ.

Lưỡi heo: 1 cái → 40 tệ.

Tổng chi tiêu: 85 tệ.

Còn lại: 115 tệ.

Tổng số tiền tích lũy: 3035 tệ.