Dưới ánh nắng gay gắt và không khí oi bức, Tạ Thư Vân bước ra khỏi vườn rau, cảm giác như toàn thân đang đổ mồ hôi.
Cô cầm khăn lông trên cổ lau mặt, rồi uống cạn một cốc trà lớn đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Mồ hôi càng chảy nhiều hơn, chiếc khăn đã ướt đẫm.
Cô thay một chiếc khăn khô khác để lau hết mồ hôi trên người, sau đó đứng trước cửa một lúc để hóng gió. Chờ đến khi không còn đổ mồ hôi nữa, cô mới vào nhà tắm rửa sạch sẽ.
Thay bộ quần áo sạch sẽ, rồi ăn nửa quả dưa hấu, Tạ Thư Vân mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hôm nay cô dậy sớm, khi vào vườn hái rau thì thấy cỏ dại mọc quá um tùm, nên đã tranh thủ lúc trời còn mát để nhổ cỏ.
Ban đầu cô chỉ định nhổ một lúc rồi quay vào nhà, nhưng mà việc nhổ cỏ này... lại gây nghiện.
Do trời vừa mưa nên đất ẩm, cỏ dại cũng dễ nhổ, nhẹ tay kéo một cái là được cả nắm, rất dễ dàng. Vậy là cô cứ thế mà nhổ hết hai mảnh đất mà không hay biết.
Mặt trời đã lên từ lâu, nhưng do có mây che và gió nhẹ nên cảm giác cũng không quá nóng, thế là cô tiếp tục nhổ tiếp.
Cô nhổ cỏ suốt cả buổi sáng, đến khi ánh nắng gay gắt chiếu xuống thì mới nhớ ra phải quay vào uống nước.
Tạ Thư Vân thở phào một cái, tự trách mình quá bất cẩn, thân thể cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, suýt chút nữa là bị cảm nắng.
Tuy vậy, nhìn mảnh vườn được dọn sạch sẽ, gọn gàng, cô vẫn thấy rất mãn nguyện.
Mảnh vườn trước cửa nhà này vốn là do bà nội Tạ năm xưa vì tuổi cao, không muốn đi xa trồng rau nên đã cải tạo từ bãi đất cỏ dại để trồng rau ăn trong nhà.
Sau khi bà mất, mảnh đất này bị bỏ hoang một thời gian. Đến khi Tạ Thư Vân nghỉ việc về quê, cảm thấy để đất hoang thì uổng nên từ từ trồng lại cho đầy, cũng xem như là rèn luyện sức khỏe.
Quả thực lao động có lợi cho cơ thể, cô cảm thấy thể trạng hiện tại đã tốt hơn nhiều so với lúc mới về quê.
Ít nhất là đã có sức làm việc, cũng không còn hay bị ngất xỉu nữa.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Tạ Thư Vân lại tiếp tục làm việc.
Buổi sáng cô đã hái không ít đậu đũa, không kịp mang ra chợ bán nên cô tỉ mỉ lựa những quả bị sâu để lại ăn, còn lại thì rửa sạch, đem phơi trên cái nia tre ở sân xi măng trước cửa nhà.
Cô cực kỳ thích ăn đậu đũa, ngoài món thịt kho đậu đũa thường ngày, thì đậu đũa chua và đậu đũa khô cũng đều rất yêu thích, nên ngay từ đầu cô đã trồng riêng một mảnh đất để trồng nhiều đậu đũa.
Đậu đũa ra trái rất nhiều, cô cũng không thể ngày nào cũng ra chợ bán, nên đậu non thì cô ngâm thành đậu đũa chua, đậu già thì phơi khô thành đậu đũa khô.
Sau khi phơi xong đậu đũa, cô phe phẩy chiếc quạt mo trên tay, bắt đầu nghĩ xem trưa nay ăn gì.
Trời quá nóng, cô hoàn toàn không muốn nấu nướng gì cả, nên lấy nồi áp suất ra, rửa một nắm đậu xanh, thêm một cục đường phèn vào để nấu chè đậu xanh.
Trong tủ lạnh vẫn còn bánh bao và màn thầu mà dì đã cho hôm trước, cô lấy ra hai cái bánh bao, cho vào nồi hấp.
Mỗi lần lên thị trấn, cô đều mang rau cho dì, mà dì biết cô sẽ không nhận tiền, nên bảo cô mang bánh bao, màn thầu và mì của tiệm về để trữ trong tủ lạnh ăn dần.
Lúc nào không muốn nấu cơm thì có thể ăn tạm.
Chè đậu xanh nấu xong để nguội thì ngọt mát, uống một ngụm rồi cắn một miếng bánh bao nhân thịt đúng là kết hợp tuyệt vời.
Bánh bao nhà dì làm đều là tự gói, vỏ mỏng nhân nhiều, cắn một miếng là đầy miệng nước thịt, từ nhỏ Tạ Thư Vân đã mê món này nhất.
Một bữa ăn khiến cô cảm thấy vô cùng mãn nguyện, ăn xong không bao lâu thì cơn buồn ngủ kéo tới, cô ngáp dài rồi đi ngủ.
Sáng nay dậy sớm lại làm việc nửa buổi nên buổi chiều cô ngủ rất ngon, đến khi tỉnh dậy thì mới phát hiện trời bên ngoài đã âm u, cô vội vàng dậy thu cái nia đựng đậu đũa vào bếp.