Thầy dạy văn từng nổi giận mà mắng: “Tạ Thư Vân, em chỉ biết tả mưa bằng mỗi câu đó thôi à?”
Tạ Thư Vân cúi đầu không nói. Dĩ nhiên cô biết nhiều từ khác, nhưng cô cứ thích dùng đúng câu nói ấy.
Bởi vì trong lòng cô, không có từ nào miêu tả mưa to lại chân thật và sinh động bằng lời của bà.
Tiếng mưa rơi ào ào như che lấp hết mọi âm thanh khác.
Rất hợp để yên tĩnh nhớ lại những chuyện xưa.
---
Sau cơn mưa, trong không khí vẫn phảng phất hơi nước, Tạ Thư Vân lười biếng đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Thời tiết như thế này khiến toàn thân ẩm ướt, dính nhớp, từ da thịt cho đến tâm trạng đều nặng nề, uể oải.
Cô vo gạo nấu cơm bằng nồi điện rồi ra vườn trước nhà hái một nắm đậu đũa.
Vườn rau cũng mọc đầy cỏ dại sau mấy ngày mưa.
Rửa sạch đậu, cắt thành khúc, thịt ba chỉ thì thái lát, cho vào chảo rang cho ra mỡ rồi cho đậu vào xào đến khi chuyển màu, thêm muối, đường, chế thêm nước sôi, đậy nắp nấu lửa lớn đến khi đậu mềm, vậy là có món đậu đũa xào thịt ba chỉ ngon lành.
Sau đó cô hái thêm hai quả cà chua nấu canh trứng cà chua.
Hai món này là món Tạ Thư Vân thích nhất, ngày trước bà hay làm cho cô ăn, ăn mãi cũng không chán.
Nhưng hôm nay ăn xong lại thấy thèm tai heo và thịt đầu heo.
Tạ Thư Vân đặc biệt thích tai heo và thịt đầu heo kho tàu của tiệm “Lưu Tiểu Đao – Món kho” bên cạnh chợ thị trấn Phượng Nhã.
Bây giờ mà ra chợ thì chắc chắn không kịp, nhưng phiên chợ chiều thì vẫn còn có thể ghé.
Tuy vậy, cô nhìn lại số dư trong ví WeChat trên điện thoại, rồi lại ngó đống đồ ăn còn lại đủ dùng cho bữa tối, nên quyết định để mai đi cũng chưa muộn.
Sau bữa trưa, dù trời không mưa nữa nhưng lại trở nên oi bức hơn.
Tạ Thư Vân bật quạt trần ở mức nhỏ nhất. Chiếc quạt này đã dùng nhiều năm, phản ứng chậm chạp, mức nhỏ nhất của nó thậm chí còn yếu hơn cả quạt điện thông thường, cánh quạt quay chậm rãi, mang theo chút hơi mát nhưng không quá lạnh, rất hợp với Tạ Thư Vân.
Cô nằm ngủ trưa trên chiếc chiếu vải lanh trải trên ghế sofa.
Lúc tỉnh dậy đã hơn ba giờ chiều.
Cô mở cổng lớn, phát hiện ngoài trời chắc lại vừa mưa một trận nữa, mát mẻ hơn hẳn so với buổi trưa.
Tạ Thư Vân xỏ đôi giày nhựa rồi bước vào vườn hái rau.
Đúng mùa bắp, mướp cũng ra trái khá tốt, phần lớn cà tím ẩn dưới những tán lá, rau muống thì mọc sum suê mơn mởn. Cuối cùng cô hái luôn quả bí đao lớn vẫn để lại bấy lâu, tiện tay nhổ thêm một ít cỏ dại mọc quá rậm rạp.
Thấy cũng vừa đủ, cô lại bước đến dưới gốc cây mận.
Cây mận này trĩu quả, lúc chưa chín đã bị mưa đánh rụng không ít, khiến cô tiếc đứt ruột. Sau đó, cô đã lấy một chiếc ô lớn che lên cây để giữ lại những quả còn lại.
Cô hái hết những quả chín, chia ra thành hai túi, một nhiều một ít, rau cũng chia y như vậy.
Phần nhiều cô định mang ra chợ bán, phần ít để biếu dì Tạ.
Chú Tạ mở một quán mì ở trấn Phượng Nhã, ngay cạnh tiệm món kho “Lưu Tiểu Đao”.
Tạ Thư Vân nhét tất cả rau và mận vào hai bao tải lưới, vừa vặn đầy hai túi.
Nhìn đồng hồ thấy cũng đến giờ, cô hâm lại cơm canh còn dư từ trưa ăn hết, rồi cho bát đũa vào máy rửa.
Sống một mình, việc nhà mà cô ghét nhất chính là rửa bát.
Lần này về quê dưỡng bệnh, cô không mua thêm thiết bị gia dụng nào, chỉ lắp thêm máy rửa bát, cuối cùng cũng thoát khỏi công việc rửa bát mỗi ngày.
Thu dọn xong, trời vẫn chưa tối, Tạ Thư Vân lại ra con đường xi măng đi dạo.
Đúng giờ tan tầm, người và xe trên đường bắt đầu đông hơn một chút.
Dù đều là người trong làng, nhưng trước đây Tạ Thư Vân vốn sống khá khép kín, không thân thiết với ai, nên phần lớn chỉ gật đầu chào xã giao.
Đợi đến khi trời bắt đầu tối, muỗi bay nhiều hơn, và vòng vận động trên đồng hồ thể thao hiện thành một vòng tròn màu xanh lá, cô mới quay về nhà.