Tiếng mưa rào rào lúc sáng sớm đánh thức Tạ Thư Vân.
Cô mở mắt, mưa ngoài cửa sổ lớn đến mức không nhìn rõ ánh sáng trời. Đồng hồ thể thao trên tay hiển thị 5 giờ 10 phút.
Còn sớm, cô nằm ì trên giường một lúc lâu mới chịu dậy.
Trước tiên đun nước, rồi rửa mặt đánh răng. Xong xuôi thì nước cũng vừa sôi.
Cô bẻ một miếng trà đen từ hộp trà bỏ vào ấm, tráng nước một lần để rửa trà, sau đó mới pha nước uống.
Ba chiếc cốc từ lớn đến nhỏ xếp từ nhỏ đến lớn, vừa đủ cho một ấm trà.
Cô mở điện thoại, chiếu Douyin lên chiếc TV lớn trong phòng khách. Khi tiếng nhạc quen thuộc vang lên, cô bắt đầu theo đạo trưởng trên màn hình luyện bài Bát Đoạn Cẩm.
Trời oi bức vô cùng, dù cửa trước cửa sau đều mở, gió lùa vào mang theo chút hơi mát, Tạ Thư Vân vẫn đổ đầy mồ hôi.
Cô dùng khăn lau khô mồ hôi trên mặt và cổ, nhấp một ngụm trà nóng rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này mới thấy toàn thân thư giãn, thoải mái hẳn.
Uống xong trà, cô bắt đầu đứng tấn, giữ thế hơn mười phút rồi mới thu tức kết thúc bài tập.
Cô mới bắt đầu học đứng tấn, nên cũng không ép bản thân phải giữ lâu, cảm thấy ổn là được.
Lại một thân đầy mồ hôi, nhưng Tạ Thư Vân không dám tham mát mà bật quạt. Trước đây vì trời quá nóng nên bật điều hòa, kết quả là không cẩn thận bị cảm lạnh.
Bị cảm giữa mùa hè thực sự là một trải nghiệm “thấu trời xanh”.
Giờ cô thà nóng một chút, đổ nhiều mồ hôi cũng không dám dễ dàng dùng điều hòa hay quạt nữa.
May mà nông thôn không oi bức như thành phố, phòng cô lại thông thoáng trước sau, chỉ cần có chút gió là cảm nhận được ngay, cũng nhờ vậy mà đỡ khổ hơn nhiều.
Mùa hè vốn dĩ là lúc nên ra mồ hôi nhiều một chút.
Buổi sáng không có nhiều khẩu vị, cô liền lấy một gói mì đã đông sẵn trong tủ lạnh ra nấu, cho thêm một quả trứng và một nắm rau xanh nhỏ.
Mì nước trong nấu xong, nhỏ thêm vài giọt dầu mè, hương thơm của mì lập tức bốc lên, thơm nức mũi.
Tự nhiên cô cảm thấy thèm ăn hẳn ra, cả một tô mì lớn lẫn nước lẫn cái, nhanh chóng trôi hết vào bụng.
Mồ hôi không ngừng chảy từ trán xuống má, rồi thấm vào cổ, cô vừa lau mồ hôi vừa húp nước, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Ăn xong rồi mới thấy bụng có hơi đầy.
Lúc này trời cũng đã tạnh mưa, Tạ Thư Vân đóng cổng lại, đi ra con đường xi măng phía sau bếp để tiêu cơm.
Có lẽ do vừa mưa xong, đường khá vắng, không có mấy ai, yên tĩnh đến lạ thường.
Hai bên đường ngoài vài nhà dân lác đác thì chủ yếu là ruộng vườn và mảnh đất trồng rau của dân làng nhà họ Tạ.
Mưa mấy ngày liền, cỏ dại bên đường mọc um tùm, thậm chí còn bắt đầu lấn át cả những luống hoa cỏ được người trong làng trồng tỉ mỉ.
Cây cối bên đường được mưa rửa sạch sẽ, những mảng xanh đậm nhạt hòa quyện với nhau, nhìn vào chỉ thấy mát mắt và dễ chịu vô cùng.
Hít vào một hơi khí trong lành, thở ra một luồng uế khí, Tạ Thư Vân cảm thấy cả thân thể lẫn tâm trí mình như vừa được gột rửa.
Cô đi chầm chậm, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, chẳng mấy chốc đã đến chỗ giao nhau giữa đường xi măng và con đường nhựa, nơi đó xe cộ qua lại khá nhiều. Tạ Thư Vân bèn quay người đi ngược trở lại. Khi sắp về đến nhà thì trời lại bắt đầu lác đác mưa, cô vội vàng tăng tốc, chạy một mạch về nhà.
Mưa lớn như trút nước.
Cô không khỏi thấy may mắn vì vừa rồi không đi xa.
Lau mồ hôi, lại uống thêm hai ly trà nóng, Tạ Thư Vân kéo một chiếc ghế ra ngồi ở cửa, ngắm mưa rơi.
“Cơn mưa này cứ như là có người từ trên trời dội nước xuống vậy.” Cô chợt nhớ lại câu mà bà từng nói mỗi khi trời mưa lớn.
Bà cô là một bà lão nông thôn bình thường, chẳng có nhiều chữ nghĩa, cũng không biết dùng những từ ngữ hoa mỹ như “mưa như trút nước”, “mưa tầm tã”, chỉ có câu đó là quen miệng.
Thế nên mỗi lần trời mưa to, câu đầu tiên hiện lên trong đầu Tạ Thư Vân cũng chính là câu nói ấy.