Khi Mọt Sách Kết Hôn Với Omega Cấp Cao

Chương 9

Đến giờ Tạ Tuy vẫn chưa hiểu rõ sự khác biệt giữa mùi Alpha và mùi Omega mà bọn họ nói, theo cậu, Alpha và Omega chỉ đơn giản là những người tỏa ra các loại hương thơm khác nhau mà thôi.

May mắn là điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống hàng ngày của cậu, nên cậu chẳng mấy bận tâm.

Tạ Tuy lắc đầu, xoay người đi vệ sinh chuẩn bị rửa mặt.

Điện thoại không ngừng đổ chuông, cậu liếc nhìn, là cuộc gọi từ Tạ Quốc Cường.

Vừa nhấc máy đã nghe thấy giọng người đàn ông vang lên đầy phấn khích. Theo lời ông ta, bản thân may mắn sống sót sau đợt cắt giảm nhân sự, thậm chí còn được thăng chức.

“Đây đều là nhờ sếp Thẩm, con đúng là có phúc lớn đấy.”

Ông ta không quên dặn dò Tạ Tuy phải thường xuyên liên lạc với sếp Thẩm, tranh thủ vun đắp mối quan hệ.

“Nghe chưa? Bác làm vậy là vì muốn tốt cho con. Đừng chỉ biết cắm đầu vào học hành, chỉ học thì có ích gì? Ông nội con bệnh nặng, người ta chỉ cần bỏ ra chút tiền, một số tiền mà cả đời con cũng chưa chắc kiếm nổi, bác nói cho con biết...”

Tạ Tuy tiện tay đặt điện thoại lên bồn rửa mặt, tiếng nước chảy lấn át giọng nói dài dòng bên kia.

Cậu không phải nguyên chủ, vốn chẳng có đủ kiên nhẫn để đối phó với người bác họ này.

Cậu càng không có ý định chủ động liên hệ với Thẩm Tri. Cậu và Thẩm Tri thuộc về hai thế giới khác biệt: một bên là CEO công ty niêm yết, bên còn lại chỉ là học sinh cấp ba. Hai người vốn dĩ như hai đường thẳng song song, chỉ vì một bản hợp đồng tạm thời mới có liên hệ, qua một thời gian ngắn sẽ lại tách biệt.

Ngày hôm sau, Tạ Tuy xin nghỉ học, chuẩn bị tới bệnh viện thăm ông nội.

Bệnh viện người ra người vào tấp nập, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.

Hỏi thăm y tá về số phòng bệnh, cậu đi thẳng tới. Trong phòng yên ắng không một tiếng động, ông nội đang ngủ, cánh tay gầy gò cắm kim truyền, duy trì sự sống yếu ớt.

Tạ Quốc Cường ngồi bên cạnh, mặt lạnh tanh, im lặng.

Người phụ nữ đi cùng thì vừa lau nước mắt vừa khóc nức nở.

Tạ Tuy đặt túi trái cây lên bàn, lòng nặng trĩu.

Cậu hạ giọng hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”

Hai người đều không trả lời, Tạ Tuy đành quay người đi hỏi trực tiếp bác sĩ.

Một lát sau, cậu lạnh lùng kéo tay Tạ Quốc Cường ra ngoài.

Người phụ nữ vội vàng đuổi theo: “Này này, con làm gì thế, buông tay ra!”

Đến một góc vắng vẻ, Tạ Tuy bình tĩnh gọi: “Bác ơi.”

“Sao... sao thế?”

Không hiểu vì lý do gì, gần nửa năm nay, Tạ Tuy ngày càng nghiêm túc, đôi khi nét mặt lạnh lùng khiến người đối diện cũng phải e ngại.

Tạ Quốc Cường không còn dám sai bảo cậu như trước.

“Dạo này sức khỏe bác thế nào?”

Tạ Tuy hỏi bằng giọng ôn hòa, nhưng ánh mắt lại khiến người ta bất an.

Tạ Quốc Cường cười gượng: “Khỏe, khỏe.”

Người phụ nữ bên cạnh ra hiệu, ông ta lập tức đổi giọng: “Không khỏe, không khỏe, bác lớn tuổi rồi, sức khỏe chẳng ra gì.”

Tạ Tuy khoanh tay, lạnh nhạt nhìn hai người: “Khỏe thì khỏe, không khỏe thì không khỏe, bác rốt cuộc là khỏe hay không?”

“Không khỏe, không khỏe.”

Tạ Quốc Cường vội vàng lắc đầu.

Tạ Tuy tiếp tục: “Nếu không khỏe, đang ở bệnh viện rồi, hôm nay đi khám tổng quát luôn đi.”

Tạ Quốc Cường im bặt.

Người phụ nữ chịu không nổi nữa, lên tiếng: “Tiểu Tuy, có chuyện gì thì con nói thẳng đi.”

Tạ Tuy cũng không vòng vo: “Bác, bác không định hiến tủy cứu cha của bác đúng không?”

Tạ Quốc Cường tái mặt.

Lúc này, nói cũng không xong mà không nói cũng chẳng ổn.

Chỉ là, Tạ Tuy cũng chẳng có tư cách gì để trách ông ta:

“Không phải do con không phù hợp sao. Bác là trụ cột trong nhà, nếu bác xảy ra chuyện, cả gia đình này cũng tan nát hết.”