“Con chỉ nói suông, đứng đó nói chuyện đương nhiên không thấy mệt.”
“Còn bác thì phải làm phẫu thuật lớn, bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi nhiều. Nếu bác mổ rồi không đi làm được, xin nghỉ...”
Nói đến cuối cùng, vẫn là chuyện tiền bạc.
Tạ Tuy nhận lời, nhưng không đưa ông ta lấy một xu.
Cậu cười nhạt: “Nếu vậy thì thôi.”
Tạ Quốc Cường không ngờ Tạ Tuy lại thốt ra câu đó, giọng bỗng cao vυ't: “Thôi?”
Tạ Tuy gật đầu: “Đúng, thôi. Dù sao bác cũng không khỏe, là trụ cột của gia đình.”
Việc này càng dây dưa càng rắc rối. Tạ Tuy đoán hai người này sớm muộn cũng sẽ lấy cớ ông nội bệnh nặng để đòi tiền, chi bằng dập tắt từ đầu.
“Nếu bác không làm phẫu thuật, vậy con sẽ tìm sếp Thẩm xin ly hôn.”
Nói xong, cậu quay người rời đi.
Không hề lưu luyến.
Tạ Quốc Cường vỗ đùi, vội vã đuổi theo: “Tiểu Tuy!”
Không thể để ly hôn được!
Ông ta dựa vào việc khoe khoang mối quan hệ giữa cháu trai mình và sếp Thẩm mới giữ được công việc, thậm chí còn được thăng chức. Nếu hôn nhân đổ vỡ, ông ta chắc chắn mất tất cả.
Hơn nữa, hình tượng người con hiếu thảo, người cha tốt mà ông ta cố công xây dựng cũng sẽ sụp đổ, chỉ vì muốn thêm chút tiền mà thôi.
Không ngờ thằng nhóc này lại tuyệt tình như vậy, ngay cả ông nội nuôi nó từ nhỏ cũng không nể nang.
Đúng là đồ vô ơn!
Tạ Quốc Cường vừa tức vừa lạnh sống lưng.
Nếu Tạ Tuy không còn quan tâm tới ông nội nữa, sau này ông ta sẽ mất đi quyền kiểm soát cậu.
Đồ vô ơn!
Tạ Quốc Cường nghiến răng nguyền rủa thầm trong bụng, nhưng vẫn phải níu lấy Tạ Tuy, miễn cưỡng đồng ý hiến tủy.
Sau khi hai người rời đi, Tạ Quốc Cường mới tức tối mắng sau lưng: “Cái thứ vô ơn, nuôi nó còn không bằng nuôi chó! Chó còn biết vẫy đuôi với chủ!”
“Sao thằng nhóc này lại không phải người thích hợp ghép tủy? Đứng đó nói chuyện dễ lắm mà!”
Ông ta cầm tờ giấy xét nghiệm, tức giận đến mức nghiến răng ken két.
Đột nhiên, ánh mắt ông ta dừng lại ở góc tờ giấy, rồi sững người.
“Anh tôi và chị dâu đều mang nhóm máu O đúng không?”
Người phụ nữ bên cạnh không hiểu tại sao ông ta lại hỏi vậy, nhưng vẫn nhớ rõ. Khi tai nạn xe cộ xảy ra, hai người kia đều nhóm máu O, vì cạn sạch máu dự trữ trong ngân hàng máu mà vẫn không cứu được.
“Đúng rồi, sao thế, tự dưng ông hỏi chuyện xui xẻo vậy?”
Tạ Quốc Cường run rẩy chỉ vào góc tờ giấy: “Vậy tại sao trên đây ghi Tạ Tuy nhóm máu A?”
Bên này, Tạ Tuy hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Lúc này, cậu đã quay lại phòng bệnh.
Ông nội đã tỉnh, thấy Tạ Tuy thì hơi ngờ vực: “Tiểu Tuy?”
“Ông nội, cháu đây.”
Tạ Tuy nắm lấy bàn tay gầy guộc của ông, ngồi xuống bên giường.
Ông nội gật đầu, cười hiền hậu: “Chuyện học hành quan trọng, sao lại chạy tới đây? Xin phép thầy cô chưa? Lần sau đừng đến nữa, ở đây ông ổn.”
“Tuổi ông cũng đến lúc rồi, cháu đừng buồn.”
Tạ Tuy dịu giọng: “Ông đừng nói vậy. Ca phẫu thuật này chỉ là tiểu phẫu thôi, bác sĩ đã tìm người giỏi nhất cho ông rồi, ông yên tâm, làm xong sẽ khỏe lại.”
Ông nội không nhịn được, ánh mắt chan chứa thương yêu nhìn cậu: “Ông nghe bác gái cháu nói... cháu cưới một Omega lớn tuổi hơn mình?”
Tạ Tuy im lặng, ông nội lập tức hiểu ra, đau lòng đến mức ho dữ dội: “Nếu vậy... ông không chữa nữa!”
Ông nội không ngờ mình lại trở thành gánh nặng của cháu trai.
Đứa cháu ông yêu thương nhất, lại vì ông mà phải hy sinh hạnh phúc cả đời.
Ông không chữa nữa!
Tạ Tuy vội vã vỗ lưng giúp ông thuận khí, ông nội nắm chặt tay cậu: “Ông không chữa đâu, cháu đi ly hôn đi.”
Dĩ nhiên không thể.
Tạ Tuy nhớ rõ ngày đầu tiên tới nơi này, ông nội đã run rẩy nhét từng tờ tiền lẻ vào tay cậu.