Tại Sao Người Chơi Lại Sa Lầy Vào Chiến Trường Tình Ái

Chương 8

Còn Ngọc Hoan Cung thì khác, chủ trương phong cách hành sự "người khác đều là lô đỉnh", lối chơi chủ yếu là cưỡng ép thải bổ (hấp thụ tu vi).

Sau khi đánh dấu ấn ký, cưỡng ép rút cạn linh khí trong cơ thể đối phương, rồi trực tiếp chuyển hóa thành của mình.

Đây là cách nói đã được Lật Âm làm đẹp hóa rồi, một số người chơi trên diễn đàn thậm chí còn gọi thẳng thừng là cưỡиɠ ɧϊếp, cô thường nghĩ mấy chị em này nói năng cũng quá là thô thiển rồi.

Trước khi cô xuyên vào đây, Ngọc Hoan Cung đã được bầu chọn là lối chơi phải chọn của những người yêu thích "cưỡng ép yêu", thường được dùng để làm vấy bẩn đủ loại cao lãnh chi hoa trong Tam Giới, người chơi gọi chiến lược công lược này là "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén".

Vẫn rất là thô.

Người chơi là vậy đó, ngoài đời thì trong sáng và e thẹn, trong game thì hỗn loạn và tà ác, trên mạng thì lại càng không còn ai để ý hình tượng nữa rồi.

Nhưng trước khi Lật Âm xuyên vào, cô chưa từng rút trúng thẻ thân phận của Ngọc Hoan Cung, cô chỉ từng trải nghiệm qua thân phận nhân vật của Hợp Hoan Tông trong một lần công lược nào đó.

Nếu là trong game, biết được sư phụ chuẩn bị cho mình hai lô đỉnh, Lật Âm có lẽ sẽ hăng hái tinh thần, nghiên cứu kỹ lưỡng.

Nhưng trong hiện thực...

Nhớ lại lời lẽ quả quyết của sư phụ trong tin nhắn, Lật Âm xấu hổ đến mức ngón chân muốn đào đất, đến giờ vẫn chưa nghĩ ra lát nữa nên đối mặt với hai nội ứng kia bằng bộ mặt nào.

Cô lặng lẽ thở dài, không biết khi nào họ mới tìm được cô.

Nữ tu ban nãy đến bắt chuyện sau khi nghe câu trả lời của cô thì không rời đi, vẫn ngồi xổm bên cạnh cô, ôm lấy đầu gối như thể đã mất hết lý tưởng.

Lật Âm cảm thấy trông cô ấy có hơi tự kỷ.

Hai người họ như hai cây nấm đột ngột mọc lên giữa quảng trường Bạch Ngọc, người qua đường dần dần nhìn họ với ánh mắt dò xét đầy nghi hoặc.

Cứ thế này mãi, có thể sẽ gây chú ý không cần thiết, Lật Âm bắt đầu suy nghĩ, làm sao để đổi chỗ mà không làm tổn thương người bạn này lần thứ hai.

Nhưng đúng lúc này, một đạo linh quang từ xa bay tới xẹt qua chân trời, những ánh mắt vốn đang dò xét họ đều đồng loạt thu về.

Người qua lại đều nhìn về phía bóng người đang từ từ hạ xuống, cách xuất hiện hào nhoáng như vậy cũng thu hút sự chú ý của Lật Âm.

Cô tò mò nhìn quanh, vểnh tai lặng lẽ nghe tiếng hít khí và bàn tán của người qua đường.

"Là Thẩm Trưởng lão..."

"Sao Thẩm Trưởng lão lại đến đây? Không phải lại có ma tu trà trộn vào rồi chứ?"

"Sao có thể chứ, Tam Tông tuyển đệ tử mà vẫn có kẻ không sợ chết trà trộn vào, là không muốn sống nữa à?"

" Thẩm Trưởng lão không thể đến xem Thanh Huyền thu được bao nhiêu đệ tử mới à, mấy người có thể đừng tí một đã làm ầm lên không."

"Sợ chết mất..."

Đúng vậy, sợ chết mất.

Lật Âm suýt bị lời của họ dọa chết khϊếp, dù sao cô cũng là một "kẻ" trà trộn vào.

Nghe ý của họ, vị Thẩm Trưởng lão này e là rất cao tay trong việc đối phó với ma tu.

Lật Âm căng thẳng nắm chặt vạt áo, không dám nhìn quanh một cách tùy tiện nữa, mà chuyển sang đánh giá một cách cẩn thận.

Người đến còn ở rất xa, đáp xuống giữa quảng trường, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao ráo, thon dài và lạnh lùng.

Lúc người đàn ông chạm đất tạo ra một luồng khí, luồng khí này thổi tung vạt áo của y, tạo ra cảm giác phiêu dật trong thoáng chốc.

Đợi đến khi một đội đệ tử mặc pháp bào vân mây màu xanh da trời ra nghênh đón trước mặt y, sự tương phản đó lập tức rõ ràng đến mức không thể bỏ qua.

So với tay áo tung bay của các tu sĩ khác, cách ăn mặc của y cầu kỳ hơn, thậm chí có phần quá dày dặn.

Giống như công tử thế gia mặc ba lớp trong ba lớp ngoài, chỉ để lộ ra một mảng cổ trắng như sứ, khí độ toàn thân thiếu đi vài phần tùy ý.