Hoa phục màu tím dạ ngưng tôn lên dáng người cao thẳng như ngọc, thêm vài phần khí chất dè dặt và cao quý.
Lật Âm vẫn đang tưởng tượng thân hình và tỷ lệ ưu tú như vậy phải đi với khuôn mặt thế nào, thì người đó trong lúc nói chuyện với đệ tử, bỗng nhiên liếc nhìn xung quanh.
Gương mặt nhìn nghiêng của y đập thẳng vào mắt Lật Âm, đôi mắt đen hẹp dài lộ ra vài phần sắc bén và u ám, khóe miệng thẳng tắp càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng và xa cách trên mặt.
Nhưng dù lạnh lùng đến mấy cũng không át được vẻ đẹp diễm lệ của ngũ quan, giống như đóa sơn trà đỏ phủ tuyết giữa mùa đông giá rét, cái lạnh khó cản, sắc đẹp động lòng người.
Lật Âm khẽ hít một hơi, có một khuôn mặt đẹp như vậy, trong game chắc chắn là nhân vật có thể công lược.
Tâm tư nhỏ bé của cô khẽ động.
Đương nhiên, người chơi game công lược mà rung động trong game công lược rõ ràng là chuyện rất bình thường.
Nhưng vị Thẩm Trưởng lão kia dường như chỉ tùy ý đảo mắt qua, rất nhanh đã quay đi rồi.
Lật Âm cẩn thận nghiền ngẫm cái nhìn thoáng qua vừa rồi.
Nghiền ngẫm một lúc, cô không khỏi nhíu mày, khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ ban nãy lại có cảm giác hơi quen mắt.
Lạ thật.
"Cô có biết người đó là ai không?" Nữ tu đang tự kỷ bên cạnh lại sáp lại gần bắt chuyện.
Lật Âm chưa nghĩ ra được sự quen thuộc kia, hơi do dự hỏi: "Ai?"
"Y là trưởng lão của Thanh Huyền Tông, tình nguyện trấn thủ ở thành Bắc Vọng, trấn áp ma tu gây rối, trừ ma vệ đạo." Nữ tu không biết nhớ ra điều gì, hứng chí nói,
"Thẩm Trưởng lão vô cùng căm ghét ma tu, nhưng nghe nói là có nguyên nhân..."
Lật Âm nhận ra từ phản ứng của cô ấy là có dưa để hóng, mắt sáng lên: "Nguyên nhân gì?"
"Thẩm Trưởng lão xuất thân thế gia, tỷ tỷ ruột của y còn là tộc trưởng Thẩm gia, theo lý thì xuất thân như vậy, hà tất phải đến Bắc Vọng trừ ma vào sinh ra tử, đều là vì y và ma tu có thù."
Nữ tu liếc nhìn vị "Thẩm Trưởng lão" ở cuối đám đông, nhỏ giọng nói: "Thê tử của y đã bỏ trốn cùng ma tu, mối thù đoạt thê, không đội trời chung."
Lật Âm: "Oa."
Dưa ngon quá, thích ăn mê ăn, cắm đầu ăn nhiệt tình.
Cô bất giác thốt lên kinh ngạc, chợt nhận ra "khổ chủ" vẫn còn trong tầm mắt, lại lập tức thu liễm động tĩnh, ho khẽ một tiếng để che giấu:
"Vậy Thẩm Trưởng lão đi đến ngày hôm nay thật không dễ dàng..."
"Sau đó thì sao?" Lật Âm không nhịn được hỏi nhỏ.
Nữ tu cười tủm tỉm lại kéo gần khoảng cách với cô:
"Ma đầu kia khá có cơ duyên, nay đã lên đến chức Thành chủ Ma Vực, là tử địch với Thẩm Trưởng lão, tiếc là tu vi ngang ngửa nhau, mấy lần đối đầu ở biên giới đều trốn thoát khỏi tay Thẩm Trưởng lão."
Lật Âm lại hỏi: "Thê tử của Thẩm Trưởng lão đâu?"
"Hình như đã chết rồi, chưa từng thấy có nữ tử nào xuất hiện bên cạnh ma đầu kia." Hạ Nhĩ Nhược đối với yêu hận tình thù trong Tu Chân Giới rành như lòng bàn tay,
"Nghe nói ma đầu Tuế Duật kia tướng mạo cực kỳ xuất chúng, còn có người đồn rằng hắn dựa vào khuôn mặt đó để quyến rũ thê tử của Thẩm Trưởng lão..."
"Theo ta thấy, người mà Thẩm Trưởng lão để ý, hẳn không phải là kẻ nông cạn dễ bị vẻ bề ngoài mê hoặc, ai biết được năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ, chỉ là thương thay cho những người có tình trên thế gian này..."
Lật Âm nghe lời cô ấy nói, cảm giác quen thuộc kia lại ùa về.
Bất kể là ngoại hình của "Thẩm Trưởng lão", hay là cái tên được nữ tu nhắc đến trong lời nói, đều mang lại cho cô một cảm giác quen thuộc đến tim đập thình thịch.
Thẩm Trưởng lão, xuất thân thế gia, ma đầu Tuế Duật, bỏ trốn...
Hình như là chuyện xảy ra trong lượt chơi thứ tư của cô.
Sắc mặt Lật Âm tái đi, dạ dày cũng có chút khó chịu.
Cô cảm thấy có lẽ mình đã hóng phải dưa có độc, hơi bị ngộ độc thực phẩm rồi.