Tại Sao Người Chơi Lại Sa Lầy Vào Chiến Trường Tình Ái

Chương 7

Nghe thấy cuộc đối thoại của các đệ tử bên ngoài, gương mặt tuấn mỹ của thanh niên lộ rõ vẻ chế giễu không hề che giấu.

"Xem ra Vạn Thú Tông của ngươi cũng sa sút rồi nhỉ, nếu ngày nào đó không trụ nổi nữa, hay là đến đầu quân cho Thanh Huyền của ta đi."

Đối diện bàn trà, người kia không tranh cãi với hắn, vẫn đang chuyên tâm pha trà, động tác nhấc tay vừa tao nhã lại vừa khoan thai. Khóe miệng anh ta luôn giữ một đường cong tự nhiên, khí chất ôn hòa lan tỏa trong hơi nước lượn lờ trên chén trà.

Thấy dáng vẻ bình tâm tĩnh khí của anh ta, vẻ chế nhạo trên mặt Quý Lăng Diệu càng rõ hơn.

"Sao nào, thật sự tâm như nước lặng, không chút gợn sóng rồi à? Rốt cuộc ngươi nghĩ thế nào, ngươi bây giờ là trưởng lão Vạn Thú Tông đấy, leo còn cao hơn cả ta..."

Nói rồi, ánh mắt hắn trầm xuống, thần sắc lập tức trở nên khó dò, nghiến răng nghiến lợi: "Đường đường là trưởng lão một tông, chẳng lẽ thật sự cam tâm làm lô đỉnh cho một nha đầu non choẹt sao."

"Ngọc Hoan Cung có ơn cứu mạng đối với ta." Dao Quang Hành thong thả pha xong trà, tự mình rũ mắt nhấp một ngụm trước rồi mới nói tiếp: "Nếu Thiếu chủ tu vi nông cạn, lấy tu vi của ta bồi đắp lại cho nàng ấy, cũng không phải là không thể."

Người đàn ông ôn nhuận như ngọc, tiên tư sáng ngời, nhưng trong lời nói lại tự đặt mình vào vị trí lô đỉnh.

Nghe được câu trả lời của anh ta, Quý Lăng Diệu khó tin nổi: "Đùa cái gì vậy, ngươi thật sự nghĩ như thế à?"

Nụ cười của Dao Quang Hành không đổi, đưa chén trà vừa pha xong bay đến trước mặt hắn: "Trà ngon, ngươi cũng nếm thử đi."

"Nực cười! Vô lý!" Quý Lăng Diệu thấy thần sắc anh ta không giống giả vờ, hung hăng gạt chén trà ra, mắng liền hai câu: "Ngươi đúng là biết ơn báo đáp nhỉ, cam tâm để ma tu hủy hoại cả đời tu vi..."

Ngọc Hoan Cung đúng là đã cứu họ khỏi tay ma tu khác, nhưng đó chẳng qua là có mục đích khác, thậm chí còn đóng dấu nô ấn lên người họ, nếu không cũng chẳng thả họ về Tu Chân Giới.

Quý Lăng Diệu không ngờ anh ta ngay cả đạo lý đơn giản này cũng không hiểu. Đương nhiên, lời lẽ cam tâm tình nguyện sa ngã này cũng có thể là nói dối, hai người họ tuy cùng bị Ngọc Hoan Cung nô dịch, nhưng quan hệ chưa tốt đến mức có thể thẳng thắn nói thật với nhau.

Bị làm bẽ mặt, Dao Quang Hành cũng không giận, thu lại chén trà đang lơ lửng đặt về chỗ cũ, chỉ hơi tiếc nuối chút trà đổ xuống đất.

Quý Lăng Diệu thu lại cảm xúc, sau khi bình tĩnh lại, nhếch mép cười chế giễu: "Nếu ngươi đã vui vẻ như vậy, hay là ngươi đi mà tiếp ứng vị Thiếu chủ khỉ gió đó đi, ta đây không hầu hạ nữa."

Hắn hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi, đáy mắt lạnh như băng. Bất kể thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không khuất thân phục vụ một nha đầu ma tu.

Nghĩ đến người sắp được dẫn tới, Quý Lăng Diệu không khỏi nhếch mép đầy ác ý. Chỉ hy vọng tài ngụy trang của nha đầu kia là thiên y vô phùng, nếu không, một khi bị kẻ đó nhìn thấu, e rằng sẽ sống không bằng chết.

Dưới mặt đất, Lật Âm đột nhiên rùng mình một cái, khó hiểu kéo chặt áo choàng lại.

Đợi mãi không thấy người đến, cô không nhịn được mà thầm phàn nàn trong lòng.

Nội ứng mà sư phụ sắp xếp rốt cuộc có đáng tin không vậy trời!

Lật Âm không rõ sư phụ đã bàn giao với đối phương thế nào, có lẽ hai nội ứng kia còn có thể là đệ tử của Tam Tông trên đầu.

Cô càng muốn gọi họ là nội ứng hơn là lô đỉnh, dù sao thì cách gọi sau thực sự không hay ho gì.

Phong cách của Ngọc Hoan Cung có thể thấy được phần nào qua lời nói của Mĩ Thù Cung chủ.

Trong game, Ngọc Hoan Cung của Ma Vực cũng giống như Hợp Hoan Tông của Đạo Môn, đều thuộc Hợp Hoan Đạo.

Nhưng Hợp Hoan Tông mới là chính thống của đạo này, chú trọng song phương cùng có lợi, tình nguyện đôi bên.