Bạc Hà Xanh Non

Chương 7

Hứa Giai Ninh chỉ biết rằng chuyện xảy ra đúng vào năm cô chào đời.

Lúc đó Trần Nam Tinh mới 15 tuổi, do một tai nạn bất ngờ khi ở nơi khác, anh bị ngã từ trên cao xuống, tổn thương tủy sống, vết thương quá nặng, chân phải không thể giữ lại được, bác sĩ đã tiến hành cắt cụt ở vị trí một phần ba phía trên đùi. Kể từ đó, chứng đau cụt chi và đau chi ảo gần như hành hạ anh không ngừng, anh chưa từng có một giấc ngủ ngon.

“Con đến thăm anh ấy một chút nhé.” Hứa Giai Ninh nói, giọng nặng nề.

Cô và Trần Nam Tinh cũng khá thân, hồi nhỏ gần như mười ngày nửa tháng là gặp một lần. Sau này học hành bận rộn, anh lại không thích ra ngoài, nên dần dà nửa năm mới gặp được một hai lần.

Trong ký ức tuổi thơ của cô, ấn tượng sâu đậm nhất chính là cái chân phải của Trần Nam Tinh.

Anh không chịu lắp chân giả, mỗi khi ngồi trên ghế, ống quần bên phải cứ trống rỗng lủng lẳng, đặt cạnh chân trái lành lặn, luôn khiến người ta có cảm giác kỳ lạ.

Lúc còn học mẫu giáo, Hứa Giai Ninh chẳng hiểu việc mất một chân nghĩa là gì, còn hay nghịch ống quần trống của anh. Về sau dần hiểu được giá trị của sức khỏe và sự sống, mỗi lần đến nhà họ Trần thấy Trần Nam Tinh, cô vô thức giữ khoảng cách với anh, ánh mắt cũng trở nên phức tạp, nhiều thêm chút tiếc nuối và thương cảm.

“Giờ đừng đến thì hơn.” Đoạn Tĩnh Thu lắc đầu: “Tâm trạng thằng bé dạo này không ổn, đang nằm viện, cũng không muốn gặp ai. Với lại con cũng sắp phải đi học thêm rồi còn gì.”

“Vậy khi nào anh Nam Tinh xuất viện?” Hứa Giai Ninh hỏi.

“Chắc là cuối tháng.” Đoạn Tĩnh Thu vừa chăm sóc mấy chậu cây vừa đáp: “Nếu mọi thứ suôn sẻ thì cuối tuần trước đợt học quân sự, thằng bé cũng xuất viện được rồi.”

“Dạ.” Hứa Giai Ninh âm thầm ghi nhớ thời gian, vừa giúp mẹ tưới nước cho mấy chậu hoa trong tiệm, vừa nói: “Vậy đến lúc đó mình cùng đi thăm anh ấy.”

“Giai Ninh, con kiểm tra lại cửa sổ lần cuối đi.” Đoạn Tĩnh Thu vừa nói, vừa lấy áo khoác của Hứa Giai Ninh từ giá treo đồ đơn giản xuống, đợi cô kiểm tra xong cửa sổ liền khoác áo lên vai cô.

Hứa Giai Ninh mặc áo vào, tiện tay xách theo một túi rác. Trước khi ra cửa, cô bỗng nhớ ra điều gì, liền giơ điện thoại chụp lại cây dù màu đen không rõ chủ nhân đang để ở góc.

---

Nhà của Hứa Giai Ninh cách tiệm hoa không xa, đi bộ chừng mười phút là tới.

Hai mẹ con đi sóng đôi. Đoạn Tĩnh Thu thấy Hứa Giai Ninh cúi đầu xem điện thoại thì dặn dò: “Nhìn đường cẩn thận nhé.”

Hứa Giai Ninh miệng vâng dạ liên tục, nhưng tâm trí lại đặt cả vào chiếc điện thoại, tranh thủ thời gian gửi bức ảnh cây dù cho cô bạn thân Ôn Thư Bạch để nhờ tư vấn.

“Ôn tiểu thư, nhanh giúp tớ giám định cái này đi, cậu có nhận ra cây dù này không?”

Ôn Thư Bạch nhỏ hơn cô những 4 tuổi, nói hơi quá thì vẫn còn thuộc độ tuổi ăn Tết thiếu nhi. Nhưng là con gái độc nhất trong một gia đình hào môn, từ nhỏ đã quen mắt với siêu xe và đồ xa xỉ, nên chuyện này cô bé đúng là một “chuyên gia nhỏ”.

Có lẽ đang bận, nên đến khi Hứa Giai Ninh đã về tới nhà, tắm rửa xong xuôi, nằm lên giường rồi, Ôn Thư Bạch mới gọi lại: “Chị Giai Ninh, cái này là dù của Rolls-Royce đấy.”

“Bảo sao, bảo sao…” Hứa Giai Ninh hít một hơi lạnh.

Cô từng thấy cây dù này trong xe Ôn gia, cũng từng thấy trên mấy trang tin tức. Bảo sao vừa nhìn đã thấy quen mắt.

Cả người Hứa Giai Ninh có chút hoảng hốt. Lúc đầu cô chẳng để ý mấy đến cây dù này, còn tùy tiện để nó trong góc tiệm hoa. Nhưng giờ thì bắt đầu thấy lo lo, nếu tối nay cái dù này mà mất thì cô đền không nổi đâu.

Tay cô run lên khi đang cầm điện thoại, cố gắng giữ bình tĩnh, dè dặt hỏi: “Nghe nói một cây là mười vạn?”

“Chị nói quá rồi chị Giai Ninh.” Ôn Thư Bạch nghiêm túc đính chính. “Theo em biết thì một cây tầm hơn bốn vạn thôi.”

Hứa Giai Ninh: “Vậy cũng đâu rẻ hơn là bao.”

Nghĩ ngợi một lúc, cô nghiêm túc hỏi tiếp: “Thư Bạch, chị có nên quay lại tiệm trông dù không?”

“Hả?” Ôn Thư Bạch ngẩn người một lúc, không nhận ra cô đang nói đùa, liền phân tích: “Chị đừng lo, người bình thường sẽ không nhìn kỹ đến mức đó đâu, cũng không ai nửa đêm nửa hôm đi trộm dù ở tiệm hoa.”

“Chị biết rồi.” Từ khoé môi, Hứa Giai Ninh nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt đi: “Chỉ là cây dù này quý giá quá, cầm trên tay chị thực sự có áp lực tâm lý. Nó trị giá hơn bốn vạn tệ, bằng cả mấy tháng thu nhập của tiệm hoa nhà chị. Nếu cứ để đó không ai đến nhận, chị thấy phiền phức lắm.”

“Yên tâm đi, chủ nhân của nó nhất định sẽ quay lại tìm thôi. Người giàu có đến đâu cũng không dễ gì vứt bỏ từng ấy tiền. Nếu là bố em làm mất cây dù này, ông cũng sẽ chủ động phái người đi tìm.” Ôn Thư Bạch trầm ngâm nói: “Đến lúc đó chỉ cần chú ý xác nhận đúng chủ nhân thật sự, đừng để kẻ mạo danh đến lấy là được.”

Chủ nhân thật sự sao?