Bạc Hà Xanh Non

Chương 6

“Không thể nói vậy được.” Vệ sĩ bật cười: “Trường Ninh Viễn phân lớp theo thành tích mà, cậu vào lớp 1 là nhờ thực lực đấy.”

“Ờ ờ, vào lớp 1 rồi đứng bét lớp luôn, cũng được thôi.” Tiết Chiêm duỗi tay, gối đầu lên cánh tay phải đang gác cao, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vệ sĩ biết cậu chủ xưa nay chẳng có hứng thú gì với chuyện học hành, bèn ngậm miệng không nói nữa.

Một lúc sau, thấy bên ngoài lại lác đác mưa, vệ sĩ ngồi thẳng người, theo phản xạ liền tìm ô, nhưng trong ngăn chuyên để ô trong xe lại chẳng thấy đâu. Anh ta vội vàng xin lỗi: “Cậu chủ, thật ngại quá, chắc tôi để quên ô trong tiệm hoa rồi.”

“Lạ thật đấy, tôi nhớ rõ là để nó ở cửa ra vào, cũng là để dễ nhớ, không quên được mà…” Vệ sĩ gãi đầu.

Tiết Chiêm liếc nhìn anh ta, hiếm khi có vẻ kiên nhẫn: “Sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó. Không phải vẫn quên đấy à?”

“Nhưng tôi nhớ rõ lúc ra về đâu thấy ô đâu…” Vệ sĩ cau mày, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Sợ cậu chủ mất hứng, anh ta vội vàng đề xuất: “Đợi tôi đưa cậu về xong, tôi quay lại lấy ô ngay.”

Nếu hôm nay chỉ dùng ô bình thường, vệ sĩ vốn chẳng để tâm đến thế. Nhưng đây lại là chiếc ô đi kèm theo xe, nếu làm mất thì khó lòng ăn nói.

“Ừm.” Tiết Chiêm hờ hững đáp một tiếng, nhưng chẳng bao lâu sau lại giơ tay lên: “Không cần đâu.”

“Gì ạ?” Vệ sĩ không hiểu lắm.

“Tiệm hoa đâu có xa, mai tôi tự đi lấy.” Tiết Chiêm dứt khoát nói.

Không xa à?

Vệ sĩ quay sang nhìn tài xế đã lái gần nửa tiếng, rồi lại nhìn cậu chủ phía sau đang ôm bó hoa trong tay.

Vệ sĩ chăm chú quan sát bó bạc hà trong lòng Tiết Chiêm, những đóa hoa sao xanh vừa hé nở, quả mâm xôi đỏ sẫm lấp ló dưới tán lá bạc hà xanh thẫm, cả bó hoa mang vẻ dịu dàng tĩnh lặng, thật chẳng hợp chút nào với phong cách thường ngày của Tiết Chiêm.

“Thứ này thơm đến vậy sao?”Tiết Chiêm chưa từng ngửi bạc hà, nhướng mày hỏi, đồng thời đưa tay nhón lấy một chiếc lá, cúi đầu hít thử.

Miệng thì hỏi vậy, nhưng tay lại vô thức siết bó bạc hà trong lòng chặt hơn. Giấy gói màu lam nhạt cọ vào chiếc sơ mi thêu sọc xanh xám, cả cổ áo cũng thấm đẫm mùi hương bạc hà mát lạnh.

Vệ sĩ lại liếc nhìn cậu chủ nhà mình, thấy dáng vẻ miệng nói một đằng, tay ôm một nẻo, không được nhịn muốn bật cười, nhưng không dám để lộ, đành giả vờ nghiêm túc nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì to tát.

“Hoa ở tiệm đó không đẹp sao?” Tiết Chiêm nhíu mày hỏi.

“Đẹp chứ.” Vệ sĩ đáp liền, rồi lẩm bẩm một câu sau khi như đã nhìn thấu suy nghĩ nhỏ nhoi của ai kia: “Nhưng cô chủ nhỏ của tiệm này còn đẹp hơn.”

Tiết Chiêm liếc anh ta một cái, tay hơi nới lỏng bó hoa, lạnh nhạt nói: “Câm miệng.”

---

Mà đúng lúc này, nhân vật đang bị bàn tán lại đang ôm chiếc ô ngồi ngẩn ngơ trước cửa tiệm.

Camera giám sát trong tiệm hoa không bao quát được hết, chỉ lắp gần chỗ tính tiền sát cửa, tầm nhìn khá hạn chế.

Chiếc ô kia nhìn qua có chút quen mắt, dường như là loại chuyên dùng cho xe sang. Nhưng chủ nhân của nó vẫn chưa rõ là ai, Hứa Giai Ninh cũng chỉ có thể ngồi đợi người ta tự đến lấy.

Mà lúc này điều khiến cô lo hơn cả, không phải là chiếc ô kia, mà là mẹ cô - người vẫn chưa về nhà.

Cửa tiệm đã sớm chẳng còn khách, chỉ còn một mình Hứa Giai Ninh.

Quầy thao tác, bàn làm việc, tủ lạnh hoa, bàn tròn, kệ hoa… đến cả kho chứa đồ cô cũng đã dọn dẹp đâu vào đấy. Không còn việc gì làm, cũng không có tâm trí học bài, cô đành ngồi lại bên bàn tròn gần cửa.

Mãi cho đến khi chuông gió trên cửa vang lên, cánh cửa chậm rãi hé ra một khe nhỏ.

Hứa Giai Ninh lập tức tỉnh táo lại, đứng bật dậy. Khi thấy rõ người bước vào, cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào như tìm lại được chỗ dựa:

“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi.”

Bàn tay của Đoạn Tĩnh Thu rất lạnh. Khi Hứa Giai Ninh nắm lấy, bị lạnh đến giật mình, vội vàng đưa cả hai tay ủ ấm, ngẩng đầu hỏi: “Không có chuyện gì chứ ạ?”

“Không sao đâu.” Đoạn Tĩnh Thu đứng tại chỗ một lát mới buông tay con gái ra, đặt túi xách lên bàn, ngồi xuống uống một ngụm nước, rồi giải thích: “Lúc mẹ mang tiền qua, con trai chú Trần đột nhiên phát bệnh, nên mẹ giúp đưa cậu ấy đến bệnh viện.”

“Anh Nam Tinh sao rồi ạ?” Hứa Giai Ninh giật thót trong lòng.

Đoạn Tĩnh Thu thở dài một hơi thật nặng nề: “Con cũng biết chân phải của nó rồi đấy. Dạo này mưa liên miên, đau nhức hơn bình thường, uống thuốc giảm đau cũng không ăn thua, đau đến mức đập đầu vào tường. Chú Trần không chú ý, nó ngã luôn từ trên giường xuống, may mà phát hiện kịp, đã nhập viện rồi.”

Suốt nhiều năm qua, nhà họ Trần vẫn luôn né tránh nhắc đến nguyên nhân cụ thể khiến Trần Nam Tinh bị thương năm đó.