“Haizz, đàn ông chẳng có ai ra hồn.” Cửa vừa đóng lại, Hứa Giai Ninh buột miệng lầu bầu.
Lời vừa dứt, cô liếc thấy cậu nam sinh trốn mưa nãy giờ, người vẫn đứng gần kệ hoa kia, lúc này lại đứng cách cô chẳng bao xa, ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn cô một cái.
Vì anh vẫn đeo kính râm, Hứa Giai Ninh không đoán được cảm xúc của anh, nhưng theo bản năng vẫn cảm thấy có phần ngượng ngùng.
Con người khi lúng túng sẽ luôn tìm việc để làm cho đỡ ngại, Hứa Giai Ninh bèn cầm khăn lau dọn lại kệ hoa.
Dường như nam sinh kia cũng không định ở lại nữa, khẽ gật đầu ra hiệu cho người vệ sĩ bên cạnh, rồi cùng nhau chuẩn bị rời đi.
Tiệm hoa vốn dọn dẹp sạch sẽ, trên chiếc giá ba tầng chẳng có mấy hạt bụi, chỉ còn vài bó hoa thử nghiệm mang phong cách lạ mắt đặt ở đó.
Trong đó có một bó là Hứa Giai Ninh thích nhất, dùng lá bạc hà làm chủ thể, điểm thêm quả mâm xôi, cỏ xô thơm và hoa sao xanh. Cúi đầu thưởng thức, hay nhẹ nhàng cúi xuống ngửi, đều có thể cảm nhận được chút mát mẻ hiếm hoi của mùa hè.
Cô lặng lẽ đặt tên cho bó ấy là “Bạc hà xanh non”, nhành bạc hà bé nhỏ ấy chính là mảng xanh mát trong suốt cả mùa hè oi ả.
Nghĩ tới thị trường sau lễ Thất Tịch, Hứa Giai Ninh thấy hơi tiếc cho bó hoa: “Hôm nay khách không đông lắm, mấy bó này thật uổng… Bạc hà thơm như vậy mà chẳng ai thích…”
Nam sinh kia bỗng bước chậm lại, khi đi ngang kệ hoa, tay tiện thể cầm lên bó “Bạc hà xanh non” đầy sức sống tươi mát ấy, quay đầu lại dịu giọng nói với Hứa Giai Ninh: “Xin lỗi đã làm phiền. Tôi muốn mua bó hoa này.”
Vệ sĩ bên cạnh phản ứng rất nhanh, đã lấy tiền từ ví ra.
“Khoan đã, hồi nãy anh đưa rồi mà…” Hứa Giai Ninh ngẩn người, vội vã đưa tay muốn trả lại tiền.
Nhưng nam sinh kia chỉ lo ôm hoa bước đi, vệ sĩ thì chỉ lo đặt tiền lên bàn. Hứa Giai Ninh cầm lấy tiền, đuổi theo họ ra tận ngoài tiệm, nhưng vẫn chậm một bước, cả hai đã lên xe rời đi.
Đó là một chiếc Rolls-Royce Phantom xa hoa đến tột cùng, toàn thân sơn đen bóng loáng. Hứa Giai Ninh nhận ra nó, là nhờ nhà bạn thân của cô - Ôn Thư Bạch cũng có một chiếc gần như y hệt. Cô từng ngồi vào đó một lần, cảm giác lúc ấy chỉ có thể miêu tả là gò bó và căng thẳng.
Trong lòng cô cũng hiểu rõ, những người có thể sở hữu loại xe sang trọng đến mức này, tất nhiên cũng giống như Ôn gia, hoặc giàu nứt đố đổ vách, hoặc xuất thân quyền quý.
Chiếc xe lăn bánh, dĩ nhiên Hứa Giai Ninh không đuổi kịp. Chính lúc đó, cô đứng trước cửa tiệm hoa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vốn u ám giờ đã le lói chút ánh sáng, mới chợt nhận ra mưa đã tạnh.
Sau đó cô quay lại cửa tiệm, thu dọn mấy xô hoa đã bán sạch, xếp gọn đống giấy gói đủ màu sắc lộn xộn trên bàn thao tác.
Lúc cúi người vô tình liếc mắt, cô trông thấy một chiếc ô màu đen đang dựng trong góc nhỏ kín đáo giữa tủ lạnh hoa và kệ hoa giả, không biết là vị khách nào trước đó đã để quên.
---
Trong xe Rolls-Royce.
Tiết Chiêm cúi xuống nhìn đồng hồ, thì ra anh đã lang thang bên ngoài suốt 7 tiếng đồng hồ.
Chiếc đồng hồ đeo tay Blancpain vỏ bạch kim trên cổ tay, lạnh lẽo như một con rắn nhỏ, sờ vào còn vương chút hơi ẩm sau cơn mưa, trơn nhẵn vô cùng.
Đây là món quà bố mẹ anh mua tặng tại buổi đấu giá Sotheby’s Hồng Kông, thật ra cũng không tính là đắt đỏ, khi ấy chỉ khoảng hơn bốn vạn đô Hồng Kông.
Bố mẹ Tiết suy xét đến chuyện con trai vẫn đang học cấp 3, đeo đồng hồ quá nổi bật sẽ không hay, nên đã chọn mẫu có kiểu dáng đơn giản thanh lịch, lại hợp sở thích của anh, coi như một món đồ chơi nhỏ để đeo.
“Cậu chủ, mắt cậu vẫn chưa khỏi viêm kết mạc à?”
Vệ sĩ ngồi ghế phụ quay đầu lại, thấy Tiết Chiêm lúng túng chỉnh lại cặp kính râm trên mũi.
“Chứ sao nữa?” Tiết Chiêm đẩy chiếc kính trà màu lên, để lộ đôi mắt vẫn còn hơi đỏ, nhướng mày, cười khẩy: “Tôi đeo cái này là để làm màu à?”
Tiết Chiêm cực kỳ ghét cảm giác bị che khuất tầm nhìn. Nhưng từ sau khi bị viêm kết mạc cấp tính mấy hôm trước, anh bắt buộc phải đeo kính râm khi ra ngoài, thật sự rất khó chịu.
Vệ sĩ lập tức im bặt, nhưng lại nghe cậu chủ nhà mình cười khẽ nói: “Cũng tốt.”
“Đỡ phải học bù.” Tiết Chiêm lim dim mắt, vẻ mặt nhàn nhã: “Bắt đầu học sớm hai tuần, một tuần học bù, một tuần huấn luyện quân sự, ai chịu cho nổi?”
Viêm kết mạc cấp tính không chịu được dùng mắt quá mức, lý do nghe chính đáng, chẳng ai có thể bắt bẻ.
“Trường cấp 3 Ninh Viễn đúng là yêu cầu cao, làm vậy cũng chỉ vì muốn nâng thành tích học sinh thôi mà.” Vệ sĩ nhỏ giọng an ủi.
“Nâng thành tích?” Tiết Chiêm im lặng hai giây, sau đó tự giễu: “Bố mẹ tôi cũng giỏi thật, nhét tôi vào lớp 1.”