Bạc Hà Xanh Non

Chương 8

Cuối cùng Hứa Giai Ninh cũng nhớ ra chiếc Rolls-Royce mà chiều nay cô từng nhìn thấy.

Chủ nhân của cây dù thực ra sớm đã được xác định, chính là chàng trai đội mưa ghé vào tiệm, còn đeo kính râm ấy.

“Trông có vẻ oai phong, cuối cùng lại để quên cái này cái kia.” Hứa Giai Ninh không nhịn được mà lẩm bẩm.

“Chị Giai Ninh, chị nói ai vậy?” Ôn Thư Bạch ngơ ngác.

“À, không có gì, chỉ là một vị khách khiến người ta cạn lời trong hôm nay thôi.” Hứa Giai Ninh ngáp một cái: “Không còn việc gì nữa, em nghỉ sớm đi nhé, chị cũng ngủ đây. Ngày mai còn phải tiếp tục bán hoa.”

Đêm đã khuya, chúc nhau ngủ ngon xong, hai người mỗi người một giấc.

Ngày hôm sau trời nắng to, nóng bức gay gắt.

Nếu không phải còn một vũng nước nhỏ chưa khô ngay trước cửa tiệm thì không ai có thể tưởng tượng được hôm qua đã mưa suốt cả ngày.

Sau kỳ nghỉ, tiệm hoa cũng trở nên yên ắng hơn nhiều, cả buổi sáng chỉ bán được ba bó hoa.

Thế nhưng tâm trạng của Hứa Giai Ninh vẫn rất tốt. Cuộc sống tuy bình dị nhưng ấm áp, hai mẹ con vừa trò chuyện lặt vặt, vừa cùng nhau cắm hoa, xử lý nguyên liệu, chăm cây xanh, thật là dễ chịu biết bao.

Chiếc loa cũ màu đỏ sẫm trong tiệm tự động phát những bài hát đang thịnh hành gần đây.

Bài “Gió thổi sóng lúa” do Lý Kiến và Tôn Lệ song ca trong chương trình Tết vừa rồi, từ mùa đông đã nổi tiếng rầm rộ, kéo dài mãi đến tháng tám, gần như nhà nhà đều nghe.

Ca khúc “Thời gian nấu mưa” do Úc Khả Duy hát cho một bộ phim chiếu rạp gần đây, dù bộ phim gây nhiều tranh cãi về chất lượng, nhưng bài hát lại nhanh chóng nổi tiếng, trở thành giai điệu không thể thiếu trong tiệm hoa, cùng với “Tu luyện tình yêu” của Lâm Tuấn Kiệt, cứ lặp đi lặp lại suốt ngày.

Thỉnh thoảng khi những bài hát quen thuộc của Vương Phi - ca sĩ yêu thích của Hứa Giai Ninh vang lên, cô cũng sẽ hát theo một mình, giọng khẽ hòa cùng âm thanh phát ra từ chiếc loa cũ.

Gương mặt phóng khoáng của anh như hoàng hôn sắp tắt.

Mái tóc em vừa gội tựa ngọn lửa trong tim.

Bữa tiệc ngắn ngủi tưởng rằng kéo dài cả đời.

Lời chia tay dài lâu là bữa tiệc thanh xuân.



Tuổi thanh xuân vẫn còn tiếp diễn, nên những hiểu biết về sức nặng của ly biệt vẫn còn mơ hồ.

Vừa mới tốt nghiệp cấp 2, chỉ còn vài ngày nữa là bước vào trường trung học phổ thông. Nỗi lưu luyến tình bạn cùng lớp cũng bị sự tò mò và khát khao về ngôi trường mới làm cho phai nhạt.

Hứa Giai Ninh đang hát say sưa thì cánh cửa gỗ đỏ "kẽo kẹt" mở ra, chuông gió rung lên không ngớt.

Ánh hoàng hôn vàng vọt, làn gió chiều khẽ mở cánh cửa sổ. Cô ngẩng đầu lên, nhận ra chàng trai đã gặp hôm qua, bỗng thở phào nhẹ nhõm như vừa chờ đợi từ lâu: "Cuối cùng cậu cũng đến rồi."

Tiết Chiêm vẫn phong thái lạnh lùng đeo kính râm như hôm qua, tay chống lên giá hoa thở gấp, dường như vừa chạy đến.

Anh chưa kịp mở miệng, Hứa Giai Ninh đã đưa chiếc ô ra trước mặt: "Của cậu đây. Đồ đắt tiền xin nhớ cẩn thận hơn."

"Cảm ơn." Tiết Chiêm nhận lấy chiếc ô nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, không có ý định rời đi.

"Còn chuyện gì nữa sao?" Hứa Giai Ninh ngơ ngác nhìn anh.

Tiết Chiêm đột nhiên như mất khả năng ngôn ngữ, tay nắm chặt cán ô: "Tôi..."

“Cái tiệm rách nát của mấy người, rốt cuộc có còn chút đạo đức nghề nghiệp nào không?”

Một vị khách mới xông vào, vừa đi vừa chửi mắng om sòm, tiến thẳng đến trước mặt Hứa Giai Ninh.

Rõ ràng là đến gây chuyện, động tác của người đàn ông thô lỗ, vừa bước vào đã gây ra tiếng động lớn. Cánh cửa còn in lại dấu bẩn sau cú đá của anh ta, phát ra âm thanh trầm đυ.c, lẫn vào bản nhạc đang phát trong loa khiến cho cả không gian trở nên hỗn tạp và khó chịu vô cùng.

Giờ phút này, anh ta tràn đầy giận dữ, ánh mắt cũng không giấu nổi lửa giận, sau khi liếc nhìn khắp một lượt, liền như tìm kẻ thù mà lao tới chỗ Hứa Giai Ninh.

“Hôm qua chính là mày nói linh tinh với bạn gái tao đúng không?”

Người đàn ông sấn tới, gần như muốn túm lấy Hứa Giai Ninh đang đứng nói chuyện với Tiết Chiêm.

Đoạn Tĩnh Thu từ trong kho nghe tiếng động vội vã đi ra, thấy con gái bị người khác mắng mỏ, liền nhanh chóng bước tới, đồng thời lớn tiếng quát: “Tôi là chủ tiệm này, có chuyện gì thì tìm tôi, đừng có dọa con gái tôi.”

Nhưng nhanh hơn cả Đoạn Tĩnh Thu, chính là Tiết Chiêm đứng gần đó. Anh chỉ sải một bước đã chắn trước người Hứa Giai Ninh.

Hứa Giai Ninh ngây người, thật sự không ngờ anh lại nhúng tay vào chuyện rắc rối này.

Dù vẫn còn trẻ tuổi, nhưng thân hình cao đến một mét tám của Tiết Chiêm lại đủ để tạo áp lực, cao hơn tên đàn ông trước mặt hẳn một cái đầu.

“Người ta làm ăn đàng hoàng, đắc tội gì với anh chứ, lớn từng tuổi rồi mà ăn nói thì hùng hổ thế à?” Tiết Chiêm một tay đặt lên chiếc ô hiệu Rolls-Royce, cười khẩy, buông ra một câu thản nhiên mà đầy mỉa mai.