Khu chung cư đông đúc, cư dân sống rất đông. Tô Tình Không vô tình quét thần thức ra xung quanh và chợt nhận thấy có người đang thay đồ, tắm rửa. Vì tình huống này không tiện lắm, nên cô quyết định chỉ dùng thần thức trong trường hợp thật sự cần thiết.
Nghe thấy tiếng cửa mở, đợi đến khi cha mẹ gọi, Tô Tình Không mới từ trong bếp bước ra.
Dì Hồ và chú Cao nhìn thấy cô gái từ bên trong bước ra đều thoáng sững người.
Ba cô con gái nhà họ Tô, chị cả xinh đẹp quyến rũ, cô hai dịu dàng nền nã, đứa út lại nhu mì như ngọc, mỗi người một vẻ, ai nhìn vào cũng phải tấm tắc khen. Đúng là không biết vợ chồng nhà họ Tô làm sao mà sinh được ba cô con gái như thế.
Sau khi nghe cha mẹ Tô giới thiệu, Tô Tình Không lễ phép chào: “Cháu chào dì Hồ, chào chú Cao ạ.”
Dì Hồ gật gù: “Ái chà, con bé xinh quá chừng!”
Chú Cao cũng tươi cười: “Cháu gái ngoan.”
Cha mẹ Tô muốn lấy thêm hai bình trà chanh mật ong, Tô Tình Không đồng ý. Nhưng khi lật tủ trong bếp tìm bình thì không thấy lọ thủy tinh nào khác: “Cha, còn cái bình trống nào không ạ?”
“Để cha đi mua.” Cha Tô lập tức đứng dậy.
Dì Hồ và chú Cao làm sao có thể không ngại mà để ông đi mua? Cả hai vội vàng xua tay từ chối, bảo trong nhà có sẵn, rồi vội chạy về lấy.
Nhà không rộng lắm, đồ ăn thức uống được đưa tới chiếm kha khá chỗ, hai người vội vàng dọn dẹp.
Cha Tô cầm một ít quả anh đào đi rửa: “Niếp Niếp, một bình trà này con định bán bao nhiêu?”
Trên thị trường, một bình trà chanh mật ong loại thường cũng khoảng hai chục nghìn, hàng nhập khẩu thì đắt hơn chút. Nhưng trà chanh mật ong của Tô Tình Không lại được thêm vào linh thảo có khả năng thanh lọc tạp chất trong cơ thể, còn đặc biệt phong ấn linh khí bằng trận pháp để không bị bay hơi, nếu bán rẻ quá thì đúng là uổng phí.
“Bán 299 đi ạ.”
Nghe vậy, cha Tô vô thức nhíu mày, không phải vì nghĩ chất lượng không xứng với giá, mà bởi lo rằng...
“Người ta liệu có chịu bỏ ra gần ba trăm nghìn chỉ để mua một bình trà chanh mật ong không con?”
Mẹ Tô hơi hất cằm, ý bảo ông nhìn đĩa sứ đựng đầy quả anh đào.
Chỗ anh đào này dì Hồ mang sang cũng phải gần bốn ký, lại thêm ba ký nho mẫu đơn tươi rói, giá trị còn vượt xa ba trăm nghìn.
Giá 299 là Tô Tình Không đã cân nhắc kỹ lưỡng, vừa đủ để gây ấn tượng cho khách, vừa không khiến người ta thấy quá cao cho một sản phẩm mới ra mắt.
Ở tu tiên giới, một viên thanh lọc đan đã cần tới mười viên linh thạch trung phẩm, dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Không phải vì linh thảo để luyện thanh lọc đan quá hiếm và quý mà là trong tu tiên giới, trừ phi có đạo hữu nào đó muốn luyện cho người thân phàm nhân vài viên để cải thiện thể chất, thì gần như chẳng có luyện đan sư nào rảnh rỗi đi làm mấy viên đan cho người không có căn cơ tu luyện.
Hơn nữa, phương thuốc còn bị các tông môn lớn độc quyền, không phải ai cũng có được. Có tiền chưa chắc đã mua nổi.
Tô Tình Không ngày trước từng ôm hy vọng có thể phá hư không quay về hiện đại, chính là vì muốn luyện đan cho người nhà. Vì ý nghĩ này, cô đã hao tốn không ít linh thạch mới mua được phương thuốc đó.
“Sẽ có người mua.”
Nếu thật sự để Tô Tình Không bán đan dược mà cô cất công luyện chế, lại còn thêm mật ong và chanh vào, rồi chỉ lấy hai mươi đồng một bình, thì cô thà bán thẳng đan dược còn hơn.
Lúc này, dì Hồ và chú Cao đã trở lại, tay cầm mấy chiếc bình sạch bong.
Trong khi Tô Tình Không bận rộn trong bếp, cha mẹ Tô bày quả anh đào đã rửa ra đĩa, vừa tiếp chuyện vừa mời khách dùng. Dì Hồ và chú Cao chỉ khách sáo nếm hai ba quả rồi không động đũa thêm nữa.
Chẳng bao lâu, Tô Tình Không sắp xếp xong mấy bình trà và đem ra. Khi dì Hồ và chú Cao định hỏi giá để trả tiền, cha mẹ Tô cười tủm tỉm tiễn ra tận cửa, không cho họ có cơ hội đưa tiền.
Sau bữa cơm trưa, mẹ Tô bắt tay vào chuẩn bị các giấy tờ cần thiết để đăng ký mở cửa hàng trên WeChat. Cha Tô thì gọi Tô Tình Không cùng sang phòng làm việc.
Tô Tình Không không thuê ký túc xá mà trực tiếp thuê một căn hộ hơn trăm mét vuông trong khu chung cư, bố trí bàn làm việc và máy tính, vừa đủ để làm một văn phòng đơn giản.
Cha Tô cầm theo một chiếc thẻ từ, quẹt qua cửa chính khu chung cư, rồi lại quẹt tiếp để vào được thang máy dẫn tới tầng phòng làm việc. Sau cùng mới vào được trong nhà.
Trong đại sảnh, ghế sô pha bị kéo thành một cái giường tạm, trên đó chất đống hai cái thảm lông cuộn lại như vừa trải qua trận chiến. Bàn trà thì bị đẩy tuốt vào góc tường, xung quanh là đủ loại hộp đồ ăn giao tận nơi cùng các túi đồ ăn vặt. Các hương vị của bún cay, khoai tây chiên, mì tôm, bún ốc hòa quyện lại tạo thành một hỗn hợp khó tả.
Chưa kể, không biết ai để sót đôi tất bốc mùi vài ngày chưa giặt, mùi hôi lan tỏa đầy sát thương, khiến người mới bước vào có thể mất đi ba hồn bảy vía.
Phòng ngủ chính thì bị cải tạo thành không gian làm việc, mười cái bàn chi chít. Lúc này chỉ còn ngồi phân nửa, bốn nam một nữ, chính là nhóm “chiến hữu” cùng khởi nghiệp với Tô Tình Thiên.
Gõ gõ cửa phòng, cha Tô hô lên: “Tình Thiên, ra ăn cơm đi con. Niếp Niếp đến thăm nè.”
Trong chớp mắt, những lập trình viên đang chăm chú làm việc bỗng đồng loạt ngẩng đầu. Ánh mắt họ như bị hút về phía cửa, nơi Niếp Niếp với mái tóc đen dài thướt tha đang cúi xuống thu dọn hộp cơm trưa.
Năm người nhanh như chớp xông tới, giật ngay đống rác từ tay Tô Tình Không. Họ nhanh chóng dọn dẹp phòng khách, trải lại thảm, chỉnh đốn ghế sô pha, rồi vứt mấy đôi tất bẩn ra ban công. Chỉ vài phút sau, căn phòng vừa còn bừa bộn đã trở nên sạch bóng, gọn gàng.
"Khụ khụ bọn anh là lập trình viên mà." Một thanh niên cằm nhọn gãi đầu ngại ngùng: "Lần sau Niếp Niếp tới, nhất định không như vậy nữa đâu."
Cha Tô mặt đen như đáy nồi, nhìn thanh niên như phòng sói vào nhà.
"Niếp Niếp không phải để cậu gọi! Mau làm việc đi!" Tô Tình Thiên vỗ một cái lên đầu cậu ta, khiến thanh niên rú lên một tiếng đau đớn, ôm đầu uất ức trở lại chỗ ngồi. Những người khác cũng rút lui theo, về chỗ làm việc.
Người thì lui vào rồi, nhưng tai ai nấy cũng dựng thẳng nghe ngóng.
Cha Tô lấy đồ ăn trong hộp giữ ấm ra. Tô Tình Thiên đói bụng, không rảnh nói chuyện, chỉ tập trung ăn từng miếng một.
Sau khi Tô Tình Thiên ăn xong, cha Tô lấy ra một lọ thủy tinh: "Tình Thiên, con biết thiết kế đồ họa đúng không?"
"Con biết chút chút." Tô Tình Thiên gật đầu.
"Niếp Niếp làm trà chanh mật ong trị táo bón hiệu quả rất tốt. Cha mẹ định bán trên vòng bạn bè. Giấy tờ thì mẹ con lo, còn bao bì thì cần làm lại một chút."
Cha Tô nghĩ con gái thứ hai giỏi máy tính, nếu làm được thì đỡ phải thuê người ngoài.
"Trị táo bón?" Tô Tình Thiên nháy mắt, không hiểu sao em gái lại muốn bán món này.
Tô Tình Không bổ sung: "Hiệu quả chính là thanh lọc dạ dày, trị táo bón, thanh lọc ruột. Táo bón chỉ là một trong số các công dụng dễ thấy thôi."
Còn chưa nói dứt lời, một lập trình viên đã xung phong:
"Mỹ nữ! Cần chuột bạch không? Anh tình nguyện nha!"
Cái cằm của cậu ta nổi không ít mụn, rõ ràng chính là dạ dày có vấn đề.
Những người khác cũng ló đầu ra nhìn từ phòng ngủ. Dân lập trình suốt ngày trước máy tính, ba bữa ăn đều không ổn định, thường xuyên thức khuya, ít vận động, là nhóm đối tượng tiêu biểu của táo bón.
Tô Tình Thiên cũng có chút kinh nghiệm cá nhân, rất hiểu nỗi lòng của các nhân viên: "Niếp Niếp, phải pha tỉ lệ bao nhiêu?"
"Nếu bị hơi nhẹ thì hai muỗng, nặng thì thì ba muỗng." Tô Tình Không nói.
Trong phòng làm việc, tính cả Tô Tình Thiên là sáu người. Mỗi người được chia hai muỗng mật ong với một lát chanh, đổ nước vào liền định uống ngay không chần chừ.
Cha Tô nhanh chóng ngăn lại: "Uống xong tầm nửa tiếng là sẽ phải chạy vào nhà vệ sinh, mà trong nhà chỉ có một cái bồn cầu, không được uống cùng lúc!"
Sáu người lập tức lấy điện thoại ra, bật chế độ hẹn giờ. Cứ sau mười phút thì lại một người uống.
Tô Tình Thiên muốn bàn tiếp chuyện thiết kế bao bì với cha và em gái nên cô là người uống cuối cùng. Còn mấy lập trình viên khác, uống xong cũng chẳng ai quay lại làm việc, rảnh tay là nhào vào góp ý thiết kế luôn.
Thảo luận được một lúc, từng người bắt đầu lần lượt rời khỏi đội hình, chạy vội vào nhà vệ sinh.
Giữa chừng vì có một người ngồi trong đó lâu quá, khiến người khác không thể không chạy sang nhà hàng xóm mượn nhà vệ sinh.
Tối hôm đó, Trần Minh, chồng của dì Hồ tan làm về nhà.
Vừa bước vào cửa, chị Hồ đã bưng ra một chén nước: "Uống mau!"
Là nước ấm pha mật ong chanh, có một mùi thơm chua chua dìu dịu.
Trần Minh nhăn mặt lắc đầu: "Không uống!"
"Uống!" Dì Hồ không cho phép từ chối mà đẩy ly tới bên miệng chồng, tay kia vỗ bụng bia của chồng bộp một cái, phát ra tiếng kêu như đập dưa hấu: "Uống xong ly này, bụng anh sẽ nhỏ lại!"
Nếu không nghe câu đó, Trần Minh có khi còn uống. Nhưng vừa nghe tới bụng nhỏ lại, Trần Minh liền biết ngay là vợ mình lại bị mấy bài bán hàng trực tuyến trên vòng bạn bè lừa nữa rồi.
"Vợ à, em đừng có mua mấy cái sản phẩm không đảm bảo chất lượng trên mạng nữa. Ăn trúng đồ hại sức khỏe thì sao?"
"Nói nhảm làm gì? Chính em thử rồi thấy có hiệu quả, mới bắt anh uống!" Dì Hồ trừng mắt.
Thấy không thoát được, mà nhìn vợ có vẻ vẫn ổn không vấn đề gì, Trần Minh đành uống.
Vừa uống xong, dì Hồ liền rút thước dây từ trong túi ra.
Trần Minh: ?
Trần Minh trợn mắt há hốc nhìn vợ lấy thước dây quấn chặt quanh bụng bia của mình, đo từng vòng, từng cm, còn chụp cả ảnh lại nữa.
Nửa tiếng sau, Trần Minh từ nhà vệ sinh bước ra, kéo dây lưng quần, mặt mày phơi phới. Nhưng dì Hồ vẫn chưa tha, lại lôi thước dây và điện thoại tới, tiếp tục đo, chụp, so sánh.
Nhận ra vợ mình đang làm gì, Trần Minh có chút dở khóc dở cười: "Làm sao lại… Nhỏ?"
Trần Minh đoạt lấy điện thoại từ tay vợ, tìm tấm ảnh trước và sau đem ra so sánh, lại khϊếp sợ phát hiện bụng bia của mình thật sự nhỏ hơn gần một ô!
"Làm sao có thể!"
Dì Hồ ưỡn ngực chống nạnh, vô cùng đắc ý: "Em đã bảo có tác dụng mà! Anh xem anh vừa rồi lôi ra biết bao nhiêu thứ, bụng mà không nhỏ lại mới là chuyện lạ đó!"
Trong lòng Trân Minh rất cao hứng, nhưng ngoài miệng lại không chịu nhận thua: "Thuốc xổ cũng có hiệu quả mà, vẫn phải uống vài hôm xem sao. Miễn là cơ thể không có bệnh đau gì là tốt."
“Đau gì mà đau!" Dì Hồ liếc mắt, chỉ tay ra cửa: "Anh biết Á Phân không? Thứ này là con gái người ta đặc biệt làm cho ba mẹ. Cả nhà người ta đều đang dùng!"
"Á Phân nào?" Trần Minh ngớ ra. Con gái tên Á Phân thì quá nhiều.
"Chính là Á Phân từng mở siêu thị đó! Chồng làm bác sĩ ấy! Hồi trước nhà họ giàu lắm, nhưng con gái nhỏ mất tích, tìm bao năm chưa thấy. Em còn từng bàn với anh chuyện cho họ mượn tiền đó."
Nghe nói kỹ như vậy, Trần Minh mới nhớ ra.
Dì Hồ lôi cả câu chuyện mẹ Tô ra kể lại, thêm mắm dặm muối, tưởng tượng vô cùng phong phú, nói mà như chứng kiến tận mắt.
"Cho nên là bọn họ định bán cái này trên mạng à?” Trần Minh thờ ơ nghĩ hóa ra tất cả đều là kịch bản.
Dì Hồ vừa gật vừa lắc: "Bán là có dự định, nhưng giờ thì chưa bán. Á Phân nói phải làm xong giấy tờ mới chính thức ra mắt. Những cái này là cho thử, không thu đồng nào!"
Ở một chỗ khác.
Nhà họ Cao đông người, vừa nghe tin liền nấu một nồi nước ấm to tướng, chia mỗi người một chén. Mặc kệ có táo bón hay không, có bệnh gì hay không, ai nấy đều sảng khoái đi vào nhà vệ sinh.
Chú Cao có con gái đang học học lớp 12, chỉ còn một tháng nữa là thi tốt nghiệp. Áp lực chồng chất, táo bón, mụn trứng cá, rụng tóc, mất ngủ, đủ loại vấn đề dồn dập kéo tới. Trong nhà vệ sinh, cô con gái vừa giải quyết vừa sụt sịt khóc.