Sáng sớm ngày hôm sau, cha mẹ Tô mang theo túi gấm đựng vàng ra ngoài. Lúc trở về thì tay xách nách mang, nào là điện thoại phiên bản mới nhất, nào là đủ loại nguyên liệu nấu ăn.
Cha mẹ Tô phân loại nguyên liệu nấu ăn rồi cho vào tủ lạnh. Còn Tô Tình Không thì dùng muối để rửa sạch vỏ chanh, sau đó cắt thành từng lát mỏng, xếp một lớp chanh rồi một lớp mật ong vào hũ, cuối cùng còn bỏ thêm vào nửa viên thanh lọc đan.
Thanh lọc đan là một loại đan dược giúp loại bỏ các tạp chất trong cơ thể, có thể xem là phiên bản thấp của tẩy tủy đan, đặc biệt được tạo ra để dành cho người bình thường không thể tu luyện.
Viên đan dược màu đen vừa chạm vào linh khí liền tan ra, nhanh chóng hòa vào hỗn hợp chanh mật ong như chưa từng tồn tại.
Không phải Tô Tình Không không nỡ cho người nhà sử dụng loại đan dược tốt nhất, chỉ là tẩy tủy đan tuy có hiệu quả cực mạnh, nhưng quá trình sử dụng lại vô cùng thống khổ. Ngược lại, thanh lọc đan lại ôn hòa hơn, dễ tiếp nhận hơn.
Hơn nữa, cha mẹ cô đã vất vả bôn ba nhiều năm, ăn không ngon, ngủ không yên, thân thể đã suy yếu, thật sự không phù hợp để dùng loại đan dược có hiệu quả quá lớn như tẩy tủy đan.
Tô Tình Không còn cẩn thận vẽ thêm một trận pháp nhỏ để phong ấn linh khí bên trong bình thủy tinh, không để nó tản ra ngoài. Sau đó, cô rót hai ly trà chanh mật ong thơm ngát.
"Cha, mẹ, mau uống nước đi, cái này rất tốt cho dạ dày."
Cha Tô: "Được được."
Mẹ Tô mỉm cười: "Niếp Niếp thật là biết quan tâm."
Lúc này, hai người chỉ vì sự chu đáo của con gái mà cảm động, đâu ngờ rằng một cặp vợ chồng đã sống mỹ mãn hơn nửa đời người, lại có thể vì một chuyện nhỏ nhặt như tranh quyền sử dụng bồn cầu mà cãi nhau suốt cả một ngày.
Sau khi Tô Tình Không chọn nguyên liệu được nguyên liệu thì bắt đầu nhào bột, hấp bánh. Tiện tay đặt cho món bánh ngọt này một cái tên: Bánh đen tóc.
Ngắn gọn, dễ hiểu, nghe một lần là biết ngay công dụng.
Những nguyên liệu như mè đen, đậu đen… vốn có tác dụng dưỡng tóc, giúp tóc đen mượt tự nhiên. Chỉ là do phần lớn được trồng đại trà, dùng phân hóa học để mau phát triển, linh khí lại mỏng manh, nên hiệu quả thực tế đã giảm đi không ít. Nếu có thể dùng phương pháp chiết xuất và loại bỏ tạp chất, hiệu quả có thể phát huy tốt hơn rất nhiều.
Tô Tình Không tự tay chế biến mẻ bánh đen tóc có hiệu quả tốt nhất dành riêng cho người nhà. Còn đối với sản phẩm bán ra bên ngoài, cô sẽ nhờ người làm thay, chỉ cần trộn thêm bột phấn đen đã điều chế sẵn theo công thức là được.
Sau khi cha mẹ Tô lần lượt giải quyết nhu cầu cá nhân, cả hai bước ra với vẻ mặt nhẹ nhõm, sảng khoái, cảm giác như bao nhiêu độc tố tích tụ trong bụng suốt mấy chục năm qua đều đã được dọn sạch!
"Cha, mẹ, đến nếm thử bánh đen tóc con mới làm xong nè."
Tô Tình Không mang ra một khay bánh vừa hấp xong, nóng hổi.
Nhưng khi nhìn thấy ngoại hình của nó.. Cha mẹ Tô rơi vào trầm mặc.
Dù là con gái bảo bối, dù trong lòng có tô vẽ đến mấy, hai ông bà cũng thật khó mà buông lời khen cho nổi trước mấy chiếc bánh tròn vo, đen sì này. Nhìn thế nào cũng không thấy cảm giác thèm ăn.
Cha Tô giật giật khóe miệng:
"Niếp Niếp, cái bánh đen tóc này… có đúng là ý cha đang nghĩ không?"
Tô Tình Không gật đầu:
"Đúng rồi cha. Cha mẹ đều có tóc bạc cả rồi. Nếu mỗi ngày ăn một đĩa này, nửa tháng sau chắc chắn sẽ mọc tóc đen trở lại. Còn phần tóc bạc đã mọc thì không thể đen lại, nhưng có thể để dài ra rồi cắt dần là được."
Mẹ Tô nghe xong, ánh mắt sáng lên. Là phụ nữ, ai chẳng yêu thích làm đẹp. Trước kia bà không có tâm trí quan tâm mái tóc mình, nhưng nay con gái nhỏ trở về, lại còn tự tin như thế, bà đương nhiên phải ủng hộ rồi!
Bà cầm lấy một viên, bỏ vào miệng, nếm thử rồi hơi ngẩn người: “Lão Tô, ông nếm thử đi, Niếp Niếp làm ngon lắm đó!”
Cha Tô nếm thử một cái, lập tức giơ ngón tay cái lên: “Niếp Niếp giỏi thật đấy!”
Bánh đen tóc có thể để trong tủ lạnh được khoảng hai ngày, nhưng hương vị và hiệu quả vẫn kém hơn so với lúc bánh mới làm xong.
Bánh đen tóc cần ăn liên tục hơn nửa tháng mới thấy rõ hiệu quả, tuy nhiên quá trình thay tóc cũ mọc tóc mới tương đối nhanh. Có người chỉ mười ngày đã có thể mọc ra tóc đen. Nhưng để hiệu quả và danh tiếng được xây dựng ổn định, vẫn cần một đoạn thời gian.
Đồ tốt như vậy, Tô Tình Không không hề lo sẽ không bán được. Vừa làm ra mẻ thành phẩm đầu tiên, cô liền ngồi xuống bàn cùng cha mẹ thương lượng cách tiêu thụ.
Nếu muốn bán trên vòng bạn bè, cần phải chuẩn bị các loại giấy chứng nhận liên quan, việc này được mẹ Tô nhận làm hết.
Khâu đóng gói đã bị cha Tô giành làm hết. Nhìn con gái nhỏ có thể thường biến bánh ngọt bình thường làm thành phiên bản lớn của Maltesers, ông thật sự bắt đầu thấy lo lắng.
Hai ông bà cảm thấy, trước tiên cứ để bản thân làm chuột bạch đi đã. Nếu tóc thực sự mọc đen, vậy có thể xem như chính mình làm người thật việc thật để chứng minh hiệu quả của sản phẩm. Bánh đen tóc dù sao cũng không chắc chắn sẽ bán chạy, nên cũng không cần vội vã làm số lượng lớn.
Chưa kịp bàn bạc được bao lâu, âm thanh thông báo tin nhắn trên WeChat của hai người đã liên tục vang lên. Hóa ra là do mẹ Tô vừa đăng một bài trạng thái lên vòng bạn bè.
Ban đầu bà chỉ định khoe nhẹ chuyện con gái biết pha trà, biết giúp đỡ cha mẹ việc nhà, cũng xem như giúp Tô Tình Không “tăng độ hiện diện” một chút. Bạn bè, họ hàng thấy vậy cũng chỉ vào thả tim, bình luận xã giao vài câu cho có lệ.
Ai ngờ, ngay trong phần bình luận, mẹ Tô lại lỡ lời thêm một câu:
[Tôi tưởng Niếp Niếp nói trà thanh lọc chỉ là thuận miệng, không ngờ hiệu quả tốt đến mức tôi với lão Tô phải giành nhau nhà vệ sinh!]
Thời buổi này, do nhiều lý do như ăn uống không điều độ, ít vận động, táo bón vốn không còn là chuyện hiếm gặp. Một câu như vậy liền khiến mấy người bắt đầu tò mò, âm thầm nhắn tin hỏi thăm chi tiết.
Không chỉ có hàng xóm trong chung cư, mà ngay cả những người mà họ từng mượn tiền như thân thích, đồng nghiệp lâu năm... cũng đồng loạt hỏi thăm.
Mẹ Tô nhìn những tin nhắn tới tới lui lui, ngẩng đầu hỏi con gái: "Niếp Niếp, trà con làm... có thể bán không?"
Tô Tình Không: "Có thể chứ mẹ, nhưng hiệu quả chắc chắn không thể tốt bằng trong nhà mình dùng. Trà này phải uống ngay khi mới pha, để lâu thì hiệu quả sẽ giảm dần."
Mẹ Tô đầy đầu dấu hỏi. Bà cũng từng uống mật ong trà chanh rồi chứ, nên lúc con gái nói món này có thể thông ruột, bà chẳng mấy bận tâm. Ai ngờ lại thực sự có hiệu quả!
Nhưng mà, trà này phải uống ngay sau khi pha mới có tác dụng à?
Bên phía cha Tô thì có nhiều người hỏi hơn, đến mức ông còn không kịp trả lời hết.
“Niếp Niếp, con có cho thêm gì vào không đó?”
Ông vừa hỏi vừa cầm điện thoại trả lời tin nhắn dồn dập. Một ly mật ong trà chanh bình thường, dù có nghĩ sao đi nữa, cũng không thể chỉ uống một ly đã có hiệu quả thần kỳ như thế.
Tô Tình Không gật đầu, giảng giải tỉ mỉ:
“Con có thêm một ít dược liệu đã điều chế, giúp thanh lọc cơ thể, loại bỏ những chất cặn bã đã tích tụ lâu ngày trong dạ dày và ruột. Chỉ cần hai, ba muỗng pha loãng với nước, mỗi ngày một ly là được. Có thể dùng lâu dài, nhưng không khuyến khích cho những ai dị ứng với mật ong hoặc chanh.”
Tô Tình Không vừa nói vừa tiện tay gõ lại nội dung để cha mẹ gửi trả lời mấy người bạn hỏi trên WeChat.
Ngay lập tức, trong lòng cha mẹ Tô đồng loạt hiện lên cùng một suy nghĩ:
Cơ hội kiếm tiền tới rồi!
Hai người nhanh chóng múc mỗi người một chén, mang ra ngoài, một người đi hướng nam, một người đi hướng bắc.
Người khác bắt đầu kinh doanh thường bắt đầu từ họ hàng thân thích, còn hai người họ thì chọn bắt đầu từ cư dân trong khu chung cư. Cũng vì những người này đều tận mắt chứng kiến hai ông bà vì tìm con mà khổ sở bao năm, giờ đột nhiên tinh thần phơi phới, ai mà không chú ý?
Nói cách khác, chính hai người sẽ trở thành người mẫu sống cho sản phẩm.
Khi đi tới vườn hoa tầng trệt và cổng lớn khu nhà, mẹ Tô bắt gặp chị Hồ hàng xóm đang ngồi trên ghế đá trước cửa: “Chị Hồ!”
“Ấy dà!” Dì Hồ vội đặt xuống hạt dưa còn đang gặm dở. “Á Phân, lại đây ngồi. Chị lấy trái cây cho em.”
“Không cần đâu chị.” Mẹ Tô xua tay, đi vào nhà. “Chị có thấy bài em đăng sáng nay chưa?”
“Vẫn chưa.” Dì Hồ tắt ti vi đang chiếu chương trình tạp kỹ, mở WeChat ra xem, sắc mặt lập tức thay đổi: “Thật hay giả vậy?”
"Thật đấy!" Mẹ Tô kéo thẳng áo thun, để lộ rõ phần thịt thừa ở bụng: "Uống trà con gái em tự tay pha chế, phải nói là kéo sạch bao nhiêu chất tồn đọng tích tụ suốt hơn năm mươi năm, một lần thôi mà bụng nhẹ hẳn, sướиɠ gì đâu!"
Mẹ Tô còn tỉ mỉ miêu tả màu sắc và số lượng những gì mình tống ra ngoài, khiến dì Hồ nghe mà chăm chú, không hề chê bai lời lẽ có phần thô lỗ hay khó nghe, chỉ là có chút lo lắng:
"Thải ra kiểu vậy có đau bụng không? Có giống mấy loại thuốc xổ hay giảm cân ngoài thị trường không? Uống xong là đau bụng, kéo mấy lần liền gầy đi, nhưng dùng nhiều thì hại người lắm."
Mẹ Tô từng trải nghiệm rồi, lập tức lên tiếng:
"Đây là con gái em đặc biệt pha riêng cho em và lão Tô, có thêm mật ong, chanh và một ít dược liệu."
Vừa nói, bà vừa đẩy tới cốc nước mang theo:
"Chỉ làm một bình nhỏ thôi, để em múc chút ra cho chị nếm thử xem sao."
Trong cốc chỉ có hai lát chanh và ít mật ong. Di Hồ ngửi qua thì thấy chẳng khác gì trà chanh mật ong bình thường, cũng không kỳ vọng gì nhiều, liền rót nửa cốc để nguội rồi uống một hơi.
Sau đó, hai người ngồi nói chuyện phiếm một lát.
DÌ Hồ tò mò hỏi chuyện Tô Tình Không bỗng dưng trở về, mẹ Tô cũng cố ý kể thêm vài phần. Bà vốn rất coi trọng sức ảnh hưởng của phụ nữ trung niên, người nắm quyền kinh tế trong gia đình, lại chịu chi cho làm đẹp và sức khỏe, đều là khách hàng tiềm năng.
Theo mẹ Tô nói thì Tô Tình Không năm năm trước bị tai nạn mất trí nhớ, may mắn được một truyền nhân y học dân gian cứu giúp, đợi đến khi hồi phục ký ức mới quay về nhà.
Lý do này cả nhà đã thống nhất, không chỉ giúp Tô Tình Không có được danh nghĩa chính đáng để hành nghề dược thiện, mà còn dễ nghe hơn nhiều so với chuyện bị lừa chạy trốn.
Dì Hồ nghe đến mắt sáng rỡ, tình tiết này sao mà đặc sắc y như trong phim truyền hình vậy?
Mẹ Tô còn đang cố miêu tả dáng vẻ Tô Tình Không mặc cổ phục đẹp thế nào, dì Hồ khen theo mấy câu rồi đột nhiên biến sắc, lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Không lâu sau, từ trong nhà vệ sinh truyền đến mùi hương khó tả.
Dì Hồ ngồi trên bồn cầu hét vọng ra: "Á Phân, cái này thật sự quá lợi hại! Chị cảm giác như kéo hết cả dầu mỡ trong người chị ra luôn, mà lại rất nhẹ nhàng không hề đau như uống thuốc xổ hay mấy thứ làm hỏng bụng đâu!"
Làm gì có bà mẹ nào không thích nghe người ta khen con mình?
Vì muốn nghe thêm vài câu khen ngợi, mẹ Tô vẫn đứng bên ngoài nhà vệ sinh, cố chịu mùi mà tiếp tục tám chuyện.
Không bao lâu, dì Hồ rửa tay đi ra, tiện tay đóng luôn cửa nhà vệ sinh, ngăn mùi lại: "Chồng chị ăn thì nhiều nhưng lại ít vận động, có lúc còn phải uống thuốc để tiêu hóa, em để lại cho chị một ít đi!"
"Cái này..." mẹ Tô hơi chột dạ, liếc sang chỗ khác: "Con gái em không định bán, chỉ pha một ít để em với lão Tô dùng. Lão Tô cũng đang định mang biếu người khác, chắc là không còn dư nhiều đâu."
Phản ứng đầu tiên của dì Hồ là: "Cái này rất khó làm sao?"
"Em cũng chưa hỏi." Mẹ Tô lắc đầu.
"Thế con gái em định bán cái gì?" Trực giác của dì Hồ cho thấy mình vẫn còn có thể đào được đồ tốt.
Mẹ Tô cúi đầu, vén mái tóc ngắn đang xen giữa đen và bạc: "Con gái em về thấy vợ chồng em tóc bạc hết rồi, liền làm ra một loại ngọt tên là bánh đen tóc, mà phải dùng liên tục nửa tháng mới có hiệu quả mọc tóc đen, tóc đã bạc thì không thể chuyển lại đen được nữa."
"Thì đúng rồi!" Dì Hồ phẩy tay khinh thường: "Tóc mà đã bạc thì chỉ có đi nhuộm thôi!"
Mẹ Tô: "Loại bánh dưỡng tóc này có thật sự hiệu quả hay không thì còn phải chờ thêm một thời gian nữa mới biết được. Còn trà chanh mật ong thì đúng là dùng tốt thật. Em sẽ bảo con gái em làm cho chị một bình."
"Được, được, được!" Dì Hồ mừng rỡ, quay lưng vào bếp. Lúc trở ra, tay trái xách một rổ anh đào căng mọng, tay phải ôm theo một túi nho mẫu đơn còn lạnh toát, vừa lấy từ tủ lạnh ra.
"Chị cũng không thể trắng trợn lấy đồ của nhà các em. Mấy món này em mang về ăn đi."
Mẹ Tô vội xua tay, thật lòng không muốn nhận: "Chị à, lúc trước nhà em khó khăn, chị từng giúp đỡ không ít. Bây giờ em chỉ đem chút đồ tốt cho chị nếm thử, sao có thể nhận quà?"
"Hây, chỉ là một ít trái cây ướp lạnh thôi mà, coi như chị tặng cho cháu gái!" Dì Hồ sợ mẹ Tô không nhận, liền khóa cửa rồi kéo mẹ Tô đi ra ngoài: "Đi, chị đến nhà em, tiện thể gặp mặt cô con gái xinh đẹp của em luôn!"
Lần này, mẹ Tô cũng chẳng nói thêm gì được nữa.
Trùng hợp là, hai người vừa đi tới cửa thì bắt gặp cha Tô và một người đàn ông đang bước vào, tay mỗi người đều xách theo đồ uống và trái cây.
Nhìn thoáng qua cũng biết, đều là những người từng khổ sở vì táo bón.