Sau Khi Đan Tu Trở Lại Hiện Đại

Chương 2: Nợ Nần Chồng Chất

Năm năm trước, vào đêm kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học, Tô Tình Không đã không tham gia buổi họp lớp như các bạn mà cô cũng không trở về nhà.

Từ cảnh sát, hàng xóm, người thân, thầy cô cho đến bạn học của Tô Tình Không, tất cả đều ra sức tìm kiếm, nhưng không ai phát hiện được một dấu vết nào.

Thời gian mất tích càng lâu, khả năng tìm thấy lại càng mong manh.

Cha Tô nghỉ việc, bán luôn căn nhà đang ở. Mẹ Tô cũng sang nhượng lại siêu thị. Hai vợ chồng sửa lại chiếc xe van đã cũ, chạy khắp các vùng núi hẻo lánh để tìm kiếm, vì họ từng nghe nói nhiều cô gái trẻ bị lừa gạt rồi bán vào những nơi ấy.

Một lần tìm lại chính là năm năm.

Và điều khiến Tô Tình Không lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra.

Từ nhỏ, sức khỏe Tô Tình Không đã không tốt, ba ngày thì đã bệnh hết hai lần. Mãi đến khi lên cấp hai, thân thể cô mới dần ổn định hơn. So với người chị Tô Tình Thiên mạnh khỏe, cha mẹ Tô dồn càng quan tâm và yêu thương cô hơn.

Khi cô mất tích, cha mẹ đã dốc toàn bộ tâm sức để tìm kiếm, gần như không còn thời gian hay tinh thần để quan tâm đến Tô Tình Thiên cũng vừa kết thúc kỳ thi tốt nghiệp.

Căn nhà này rộng chưa đến bảy mươi mét vuông, có hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một nhà vệ sinh. Phòng khách là nơi ở của cha mẹ. Phòng ngủ lớn dành cho chị cả và chị hai.

Trước kia căn phòng của Tô Tình Không như thế nào thì hiện tại được bày biện như thế đó. Đồ đạc được đặt đúng như cũ, không ai động vào.

Dù đều là con gái, nhưng cách mà cha mẹ đối xử với Tô Tình Không rõ ràng khác hẳn hai chị em còn lại. Họ dành cho cô quá nhiều tình yêu thương.

"Không sao đâu."

Tô Tình Thiên phẩy tay, nhẹ giọng nói:

"Chị mở một phòng làm việc, nên không về nhà ở thường xuyên."

"Phòng làm việc gì cơ?"

Cô không ngửi thấy mùi sơn vẽ trên người chị hai. Dù nghĩ cách nào, cô vẫn không thấy phòng làm việc ấy có chút liên quan gì đến tranh vẽ.

Tô Tình Thiên: “…”

"Chị học qua lập trình cơ bản, phòng làm việc chủ yếu làm phần mềm nhỏ và ứng dụng di động."

Dù chỉ là phần mềm nhỏ hay ứng dụng, với Tô Tình Không mà nói, tất cả đều là những khái niệm xa lạ.

Cửa nhà vang lên tiếng gõ. Sau một lúc lẩn tránh trong bếp, cha Tô mới bước ra mở cửa.

"Anh cũng hết cách rồi, nhà anh..." Người đến vừa bước qua cửa đã sững sờ khi thấy một cô gái mặc cổ phục đang ngồi cạnh bàn ăn, liền quên mất mình định nói gì.

"Anh hai không nhận ra sao? Là Niếp Niếp đấy." Cha Tô cười nói: "Em nhất định sẽ sớm nghĩ cách kiếm tiền trả lại cho anh, anh cho em thêm chút thời gian được không?"

"Tốt tốt tốt!" Sắc mặt lo lắng của bác hai lập tức dịu lại: "Niếp Niếp về rồi, cuộc sống của cả nhà chú cũng xem như trở lại bình thường rồi. Gia đình chú cứ tâm sự đi, anh về trước."

Bác hai đi rồi, nhưng sự xuất hiện của ông cũng cho thấy tình hình tài chính trong nhà nghiêm trọng đến mức nào.

"Cha, mẹ, chị hai, nhà mình thiếu bao nhiêu tiền vậy?"

Trước khi Tô Tình Không mất tích, nhà họ Tô có căn hộ rộng hơn một trăm hai mươi mét vuông, một chiếc xe van mẹ Tô dùng để nhập hàng, còn cha Tô đi làm bằng một chiếc xe hơi phổ thông. Không vay nhà, không vay xe, lại còn có khoản tiết kiệm không nhỏ.

Còn bây giờ, căn hộ không còn, xe không có, lại còn thiếu tiền bác hai, trong khi bác ấy cũng chỉ là người nhận hợp đồng chăm sóc vườn nho ngoài ngoại thành thôi?

Nghe vậy, cha mẹ Tô và chị hai đều im lặng.

Một lúc lâu sau, cha Tô cười cười, không trả lời thẳng:

"Niếp Niếp đừng lo, cha mẹ đang định mở lại siêu thị. Vài năm nữa là trả hết thôi."

Tô Tình Không mặt lạnh. Cha thật sự tưởng cô sống ở thế giới tu tiên lâu ngày nên quên mất rằng chuyện mở siêu thị phải cần tiền thuê mặt bằng, vốn nhập hàng sao? Dù là làm gì thì cũng cần tiền vốn.

Mẹ Tô khẽ nghiêng người tránh ánh mắt con gái, không dám đối diện, sợ không kiềm được sẽ nói ra hết.

Tô Tình Thiên thở dài, nói: "Không rõ cụ thể thiếu bao nhiêu, chắc là rất nhiều. Ai thân quen nếu có thể mượn cũng đều mượn hết rồi, đồng nghiệp của ba cũng có người cho mượn."

Tô Tình Không thấy tim thắt lại. Cha cô là người nếu có thể không làm phiền người khác thì tuyệt đối sẽ không mở lời, nhưng vì cô mà không quan tâm đến mặt mũi.

"Giấy vay nợ..."

Vừa nghe đến hai chữ ấy, cơ thể cha mẹ Tô lập tức căng cứng. Tô Tình Không cũng không nói tiếp nữa.

Tài sản mà cha mẹ dành dụm cả nửa đời người, tất cả đều dốc vào việc tìm cô, chưa kể còn thiếu nợ bạn bè, người thân, đồng nghiệp không ít.

Còn chưa tính đến chuyện chị cả và chị hai đã xảy ra chuyện gì trong lúc tìm cô nữa.

"Con không hỏi nữa." Tô Tình Không vô thức đặt tay lên bụng. Trong tình huống này, có một số chuyện tạm thời cô không nhắc đến.

"Không sao. Giờ con đã về, cứ để con lo liệu chuyện tiền bạc."

Cha Tô sửng sốt: "Niếp Niếp, ở cổ đại con học được kỹ năng gì đặc biệt à?"

Mẹ Tô nghĩ ngợi theo hướng đó: "Thêu thùa sao?"

Tô Tình Thiên tiếp lời: "Vậy để chị giúp em bán nhé?"

Ba người đều không cản Tô Tình Không kiếm tiền, điều này làm cô có chút cao hứng.

Tô Tình Không: "Dược thiện."

Trên thực tế, thứ Tô Tình Không am hiểu nhất chính là luyện đan.

Thế nhưng đây là xã hội hiện đại. Việc chế tác và buôn bán đan dược rất dễ bị mời đi uống trà. Vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Ba người nhà họ Tô: ?

Tô Tình Thiên còn một số việc chưa xử lý xong, liền vội vàng quay về văn phòng, nói buổi tối sẽ trở về trò chuyện thật kỹ. Để Tô Tình Không tự mình đi vào phòng ngủ chính, tìm quần áo trong tủ để thay.

Cha mẹ Tô thì ra ngoài mua thức ăn. Tô Tình Không mượn điện thoại của cha, lên mạng tìm hiểu sự thay đổi của xã hội và khoa học kỹ thuật sau năm năm. Sau khi lướt sơ một vòng, cô mở phần “vòng bạn bè” của người nhà lên xem.

Dấu chân của cha mẹ Tô gần như trải khắp cả nước, phần lớn bài đăng đều là thông báo tìm người mất tích. Có ảnh của cô, cũng có cả những người bị mất tích khác.

Vòng bạn bè của chị hai ngoài thông báo tìm người, còn có một số bài viết liên quan đến công việc.

Còn vòng bạn bè của chị cả, thì sạch sẽ một cách lạ thường. Cũng có thể là do chị ấy cố tình ẩn đi, không muốn để cha mẹ biết, sợ họ lo lắng. Phần lớn bài đăng chỉ là tuyên truyền phim truyền hình.

Cũng nhờ đó, Tô Tình Không mới biết được. Người chị cả từng thần tượng cha, quyết tâm trở thành bác sĩ cứu người lại lựa chọn bước chân vào giới giải trí.

Xem xong hết hoạt động của cả nhà, Tô Tình Không bắt đầu suy nghĩ kế hoạch kiếm tiền.

Vấn đề hiện tại là đồ vật mà có hiệu quả quá nhanh, quá tốt sẽ khiến người ta dễ nghi ngờ có chứa thành phần gây hại, như là chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Mặt khác, luyện đan cần linh thực và linh khí. Mà xã hội hiện đại linh khí loãng, muốn luyện một lò đan dược, không biết phải tu luyện bao lâu mới khôi phục được.

Rất mất thời gian, cũng không có lời.

Tốt nhất vẫn là chọn những loại có hiệu quả nhưng không thể quá mức thần thánh.

Ví dụ như...

Bắt đầu từ những nhu cầu cấp thiết nhất của nhà mình!

Chẳng hạn như: Tóc của cha mẹ Tô đã bạc, trên mặt có nếp nhăn, da thì có vết nám...

Cha Tô thời trẻ từng nổi danh là bác sĩ khoa nhi đẹp trai nhất bệnh viện, mẹ Tô cũng là bà chủ xinh đẹp nổi tiếng cả khu dân cư. Đương nhiên, phải để họ lấy lại phong độ đỉnh cao chứ!

Mọi việc cứ từng bước mà làm. Trước tiên, bắt đầu từ việc làm cho tóc đen trở lại.

Đương nhiên, muốn làm gì thì cũng cần một khoản vốn để bắt đầu.

Tô Tình Không lục lọi trong không gian, tìm ra một ít vàng bạc ngọc thạch bị bỏ xó suốt nhiều năm, những vật này là đồ dùng khi cô du ngoạn các thế giới, chắc đủ để bán lấy một khoản kha khá.

Chỉ là số lương có hơi ít. Nếu nhiều thêm chút nữa, có khi Tô Tình Không đã có thể ngay lập tức trả hết đống nợ của gia đình rồi.

Trong không gian có tổng cộng bốn thỏi vàng, sáu nén bạc, một ít bạc vụn và vài đồng tiền cổ.

Bạc và tiền đồng thì không đáng giá lắm, tiền cổ còn khác triều đại, bán được giá đồ cổ cũng khó. Tốt nhất vẫn là bán vàng.

Một thỏi vàng nặng 10 lượng, bốn thỏi là 40 lượng, tương đương 400 chỉ. Giá vàng thị trường hiện tại khoảng 170 vạn một chỉ, tính sơ sơ cũng đã gần 700 triệu.

Tô Tình Không lấy một thỏi vàng, dùng linh hỏa, nhẹ nhàng nung chảy thành một viên vàng tròn trĩnh lấp lánh, rồi bỏ vào một túi gấm nhỏ.

Sau đó cô lấy một quyển sổ tay từ trên bàn, bắt đầu liệt kê những món cần mua.

Hai giờ sau, cha mẹ Tô xách một đống đồ ăn về nhà.

Tô Tình Không đưa túi gấm cho cha Tô. Ông mở ra nhìn, suýt nữa thì ngất đi. Cả đời ông cũng chưa từng thấy nhiều vàng như vậy!

“… Bây giờ thì cha hoàn toàn tin con thật sự xuyên không từ cổ đại về rồi.”

Tô Tình Không cười: “Sau khi bán chỗ này đi, mẹ có thể mở lại siêu thị rồi.”

Mẹ Tô từng mở siêu thị nhiều năm, kinh nghiệm đầy mình. Chỉ cần có vốn, làm lại một lần nữa cũng không quá khó.

Cha Tô gật đầu: “Có siêu thị, sớm muộn gì cũng trả hết nợ.”

Nhưng mẹ Tô lại có ý kiến khác: “Bây giờ siêu thị không dễ làm như trước. Người ta mua hàng online nhiều, có dịch vụ giao hàng tận nơi trong ngày, thậm chí có nơi còn giao trong một giờ. Siêu thị vẫn mở được, nhưng lợi nhuận không cao.”

Những điều này Tô Tình Không không rành, bèn gật đầu: “Vậy cha mẹ xem xem nên làm cái gì thì ổn hơn.”

Mẹ Tô suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Niếp Niếp, việc buôn bán Dược Thiện của con không cần cha mẹ hỗ trợ sao?”

Tô Tình Không không xác định được mẹ thực sự không muốn mở siêu thị, hay là lo lắng cô lần đầu làm ăn sẽ chịu thiệt, đành gật đầu:

“Vậy cha mẹ giúp con một thời gian nhé?”

Cha Tô: “Được!”

Me Tô: “Đương nhiên rồi!”

Tối đó, mẹ Tô phát huy toàn bộ kỹ năng nấu nướng, làm cả bàn đầy thức ăn, Tô Tình Thiên cũng đã về.

Cả nhà ăn xong, chụp một tấm ảnh gia đình bốn người. Sau đó còn ghép ảnh chị cả Tô Tiểu Tiểu vào, đăng lên vòng bạn bè để thông báo tin tốt, Tô Tình Không đã bình an trở về!.

Rạng sáng, sau khi quay xong cảnh đêm, Tô Tiểu Tiểu trở lại phòng hóa trang trong hậu trường. Vừa liếc qua điện thoại, cô thấy ba đã gọi đến hai cuộc, kèm theo hai đoạn tin nhắn thoại chưa đọc.

Đoạn đầu tiên là giọng ba cô: “Tiểu Tiểu, hôm nay Niếp Niếp về rồi. Sáng mai nếu con rảnh thì gọi video về gặp con bé một chút nhé.”

Tô Tiểu Tiểu: “!!!” Em út… thật sự trở về rồi sao!

Đoạn ghi âm thứ hai là giọng một cô gái có phần xa lạ, nhưng lại mang theo chút ý cười: “Chị cả, em về rồi. Còn chuẩn bị cho chị một món quà nữa đó. Bao giờ chị về vậy?”

Mệt mỏi vì thức trắng đêm quay phim, Tô Tiểu Tiểu lúc này đã chẳng khác gì cái xác không hồn, vừa quay xong cô liền lập tức tẩy trang. Hai đoạn ghi âm được cô mở đi mở lại, từng lời, từng chữ như ngấm vào tim. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, tí tách chạm lên mặt bàn trang điểm.

“Tiểu Tiểu, em làm sao vậy?” Người đại diện Kỷ Hân Duyệt vội vàng chạy tới, lo lắng nói “Không ngủ đi là mai mặt sưng húp đấy! Lên hình kiểu gì được?”

Tô Tiểu Tiểu không trả lời, chỉ lao tới ôm chặt lấy eo Kỷ Hân Duyệt, nước mắt giàn giụa:

“Duyệt Duyệt… Em út của em trở về rồi!”

Lớp trang điểm tinh tế trên mặt bị nước mắt làm nhòe hết, lem luốc như mèo mướp sau mưa.

Kỷ Hân Duyệt hiểu rất rõ, nghệ sĩ nhà mình đã chờ đợi suốt năm năm trời để tìm lại người em gái thất lạc. Bây giờ nghe được tin tốt này, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn không trách Tiểu Tiểu vì hình tượng đã tan nát.

“Chúc mừng em nhé. Mau thay đồ ra đi, tranh thủ quay nốt cho xong, về sớm mà gặp lại em ấy.”

“Vâng!” Tô Tiểu Tiểu vội vã thay đồ, thu dọn đồ nghề, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ suốt cả quá trình. Cho đến khi cô vô tình thấy bài đăng trên vòng bạn bè của ba mẹ. Trong đó, ảnh chân dung của cô bị chỉnh sửa mịn đến mức nhìn không ra là người thật nữa. Nụ cười trên môi lập tức đông cứng lại.

Đêm hôm đó, người nhà họ Tô đều có một giấc ngủ ngon chưa từng có.

Chỉ cách một bức tường, Tô Tình Không đang chọn vài loại linh thảo từ khu vườn thuốc trong không gian, lặng lẽ luyện đan giữa đêm khuya.