Sau Khi Đan Tu Trở Lại Hiện Đại

Chương 5: Khai Trương Cửa Hàng Trên WeChat

Trà chanh mật ong trị táo bón đúng là thần dược, vừa đưa ra đã được đón nhận nồng nhiệt. Ai thử qua cũng thấy tốt.

Người đầu tiên xin đem về vài hũ để dành là chú Cao.

Nhà chú ấy đông người, ban đầu tính theo suất ba người thì một hũ cũng phải uống được chín, mười ngày. Thế mà mới ba ngày sau, cả nhà chú đã uống cạn sạch đến tận đáy hũ.

Chú Cao liền nhắn tin gấp: [Lão Tô, bên này người thân em ai cũng hỏi mua, nhà anh khi nào thì bắt đầu bán thế?]

Cha Tô: [Bên anh chưa có giấy chứng nhận, chưa thể bán đâu.]

Nếu là bình thường, nghe vậy thì chú Cao sẽ chờ.

Nhưng lần này thì khác, con gái chú Cao vất vả lắm mới hết táo bón, có tinh thần lên hẳn, lại còn sắp bước vào kỳ thi tốt nghiệp đầy căng thẳng. Chú làm cha, sao có thể để xe tuột xích đúng lúc này?

Dù chưa có giấy chứng nhận, không thể chính thức bán hàng, nhưng cũng không thể cấm người ta chủ động mang đồ đến tặng nha.

Chú Cao nhanh trí vác tới hai quả sầu riêng vàng ươm, cười hì hì bảo là mang đến cho cháu gái nếm thử.

Cha mẹ Tô không thể nhận không, đành tặng lại hai bình trà chanh mật ong.

Chú Cao vừa mở đường, tâm tư của dì cao cũng bắt đầu lung lay.

Thấy bụng bia của chồng mình có hi vọng nhỏ lại, dì cũng muốn cho con trai một bình. Phòng ngừa trước vẫn hơn, tránh cho còn trẻ mà đã có bụng bia vì xã giao thì đúng là thành bản sao của cha nó.

Biết ăn sầu riêng sẽ nóng trong người, dì Hồ tri kỷ đem sang hai rổ măng cụt để giải nhiệt, cũng được đáp lễ hai bình mang về.

Ngoài ra, có không ít người nhắn hỏi mua trên WeChat. Nhưng cha mẹ Tô thống nhất trả lời: “Chưa có giấy phép, vẫn chưa thể bán.”

Một vài người chưa từng uống thử thì nghi ngờ dồn dập:

“Hiệu quả thật không đấy?”

“Làm gì có chuyện hay vậy?”

“Lừa chúng ta à?”

Đến khi nghe giá 299 thì mắng: “Muốn tiền đến điên rồi!” Rồi ngay lập tức hủy kết bạn luôn.

Những kiểu người đó, cha mẹ Tô không thèm để ý đến. Càng sẽ không vì vậy mà cảm thấy buồn phiền.

Bởi hiệu quả thật sự thế nào, mỗi ngày họ là người biết rõ nhất. Với chất lượng như vậy, 299 nghìn cũng chẳng lo sẽ không có ai mua.

Bên Tô Tình Thiên cũng đã đặt hẳn một đơn hàng lớn.

Ở phòng làm việc, nhóm lập trình viên uống thấy hiệu quả tốt, ai nấy đều muốn mua cho người nhà dùng thử. Vì vẫn chưa thể chính thức mở bán, cha Tô coi như phúc lợi cho nhân viên mà tặng.

Hai ngày sau, giấy chứng nhận cũng làm xong. Lọ thủy tinh và bao bì đóng gói đặt trước cũng đồng loạt được giao tới.

Cha mẹ Tô liền chụp ảnh đẹp, viết bài giới thiệu chỉn chu rồi chính thức đăng lên vòng bạn bè:

[Cửa hàng WeChat "Thanh Không Dược Thiện" chính thức khai trương, sản phẩm là trà chanh mật ong giúp thông dạ dày, trị táo bón, thanh mát dễ uống, giá 299 một bình, số lượng có hạn, tới trước được trước. Vì sản phẩm không chứa bất kỳ chất bảo quản nào, cần bảo quản lạnh trong tủ lạnh và nên dùng hết trong vòng mười ngày. Lưu ý: những người dị ứng với mật ong hoặc chanh xin vui lòng không mua.]

Ngay lập tức, nhóm bạn bè cha mẹ Tô muốn nổ tung.

Một bình chanh mật ong, mười ngày phải uống xong, mà giá tận 299 ngàn? Gấp cả chục lần ngoài thị trường!

Không ít người từng biết chuyện nhà họ Tô bán nhà bán xe, còn đang thiếu nợ, lập tức đứng sau lưng cười như được mùa.

Chắc là nghĩ đến tiền đến muốn điên rồi, ai đời lại bán cái giá này.

Lúc này có người thấy ngứa mắt, chụp màn hình bài đăng rồi gửi vào nhóm cư dân khu phố:

Tầng 66 phòng 501: [Tôi thật sự chưa từng thấy ai làm chuyện ngược đời như vậy!]

Tầng 72 phòng 603: [Trời ơi, trà chanh mật ong giá trên trời!]

Tầng 11 phòng 302: [Ai mà mua thì đúng là ngốc!]

Chú Cao lập tức lên tiếng: [Tôi không chỉ mua, còn mua cho cả nhà uống một tuần, cả người thấy nhẹ hẳn, rất có hiệu quả.]

Dì Hồ cũng không ngồi yên: [Tôi cũng mua đây! Nếu không phải vì không có chất bảo quản, hạn dùng ngắn, tôi còn muốn mua cả thùng về cho con trai uống dần. Không mua nổi thì thôi, đừng đứng ngoài mà ghen ghét!]

Thực tế, Chú Cao có thể mua ba căn nhà trong cùng một khu: một căn để ở, một căn cho cha mẹ, một căn cho thuê thì hoàn toàn không thiếu tiền, nên chuyện bị mua chuộc để nói dối là điều khó xảy ra.

Dì Hồ có chồng làm chủ doanh nghiệp, có địa vị xã hội nhất định, tiền nhiều đến mức có thể vung tay mua bất cứ thứ gì. Nhưng chị từng bị lừa mua đồ qua mạng xã hội không ít lần.

Các nhà khác thì chưa rõ thật giả ra sao, phần lớn đều im lặng quan sát thái độ những người còn lại, nhưng cũng có người nhân cơ hội châm chọc.

Đặc biệt, người sống ở tầng 66 phòng 501 là người châm chọc gay gắt nhất, cũng chính là người đăng ảnh chụp màn hình lên nhóm.

Năm năm trước, khi ba mẹ Tô gặp khó khăn, phải bán nhà trả nợ, cũng chính vì vậy mà bị trưởng nhóm cư dân đuổi khỏi nhóm.

Hồi ấy nếu không nhờ dì Hồ gửi lại đoạn tin nhắn trong nhóm, hai vợ chồng họ còn chẳng biết lý do mình bị đuổi.

Ngay từ khi Tô Tình Không định bán mật ong trà chanh với giá 299 nghìn một bình, cha mẹ Tô đã lường trước sẽ gặp phản ứng tiêu cực. Nhưng họ không ngờ rằng, những kẻ luôn tỏ ra thân thiết, cười nói trước mặt, lại chính là người sau lưng buông lời chê bai cay nghiệt nhất.

Dì Hồ tức quá, nhắn luôn: [Á Phân, chị lấy mười bình!]

Mẹ Tô: [Nhiều vậy chị? Uống hết nổi không?]

Dì Hồ: [Không sao, chị mua tặng người thân.]

Một bình để lại cho con trai, còn lại dì Hồ đem biếu họ hàng, người thân.

Chú Cao thì đặt hẳn hai mươi bình, chia cho ba mẹ, bố mẹ vợ, con cái và cả họ hàng thân thiết thường hay qua lại, ai cũng có phần.

Tại văn phòng làm việc.

Tô Tình Thiên vừa đăng lại bài của ba mẹ lên vòng bạn bè, chưa đầy một phút sau, mấy đồng nghiệp đã nhắn tin chuyển khoản tới tấp.

Tốc độ nhanh đến mức Tô Tình Thiên không biết nên trách họ dám lướt mạng giờ làm hay hay vui vì họ quá nhiệt tình ủng hộ.

Dù sao thì cũng biết ơn vì mọi người không ngại bị sếp phát hiện, vẫn ra tay ủng hộ việc làm ăn của gia đình mình.

Tại thành phố Ảnh Thị xa .

Tô Tiểu Tiểu ngồi ở bồn hoa, vừa ăn cơm hộp vừa lướt điện thoại. Thấy ba mẹ đăng bài bán hàng, cô vội chia sẻ ngay lập tức.

Chưa ăn được mấy miếng thì điện thoại đã rung, mẹ gọi tới.

"Tiểu Tiểu à, chỗ con ở xa lắm, mà trà chanh mật ong chỉ giữ được chất lượng trong mười ngày, mẹ gửi qua thì chắc cũng chỉ dùng được vài hôm thôi."

"Không sao đâu mẹ!" Tô Tiểu Tiểu hoàn toàn không thấy có vấn đề gì: "Bạn bè con chủ yếu là mấy diễn viên, chẳng ai thiếu vài đồng cả."

Những lời này vừa dứt, hai ba cô gái đang ngồi xổm ăn cơm hộp bên cạnh liền đảo mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu.

Mẹ Tô vẫn còn thấy chưa yên tâm: "Lần trước gửi đồ cho con, phí vận chuyển đắt cắt cổ. Mật ong này vốn đã quý, cộng thêm phí vận chuyển nữa thì chỉ dùng được vài ngày, người ta sẽ thấy không đáng."

"Mẹ yên tâm đi, trà của Niếp Niếp tốt thế, bán 299 nghìn là quá rẻ rồi. Người ta còn mừng không kịp ấy chứ!" Tô Tiểu Tiểu hạ giọng xuống một chút, nhưng rõ ràng là muốn để người bên cạnh nghe thấy, chỉ là giả vờ như vô tình thôi.

"Nghề diễn viên ấy hả, còn khổ hơn lập trình viên, ăn uống thất thường, ngày đêm đảo lộn, lại kiêng khem đủ thứ, táo bón là bệnh thường xuyên luôn đó."

Hai cô bạn bên cạnh: "…" Đột nhiên thấy hộp cơm trong tay mất ngon.

"Mấy người lập trình viên còn chịu chi tiền mua về uống, huống chi họ?" Nói đến đây, Tô Tiểu Tiểu chợt reo lên: "Mẹ ơi, dạo này con ăn khỏe lắm!”

"Có chứ!" Mẹ Tô vô thức nâng cao giọng: "Niếp Niếp nói nhờ thanh lọc đường ruột nên cơ thể nhẹ nhõm hơn, tiêu hóa tốt thì ăn gì cũng không sợ."

Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu lập tức sáng rực: "Vậy thì kể cả con ăn lẩu một bữa, uống thêm ly trà chanh mật ong là không lo tăng cân hả mẹ?"

Câu hỏi này khá hóc búa, mẹ Tô không chắc chắn lắm, trong lòng cảm thấy... "Chắc là không được đâu nhỉ?”

"Mẹ, Niếp Niếp đang ở nhà không?"

"Không có đâu, dạo này hễ có thời gian là con bé lại đi tìm thuốc.”

Hai mẹ con tám thêm vài câu, nhưng vì tin nhắn WeChat của khách cứ tới tấp nên mẹ Tô phải vội ngắt máy.

Tô Tiểu Tiểu tiếp tục ăn cơm hộp, nhưng mấy cô bạn cạnh bên giờ đã tò mò hết cỡ, liền ghé lại gần hỏi: "Tiểu Tiểu nè, cái trà chanh mật ong đó hiệu quả thật à? Kể tụi mình nghe thử với!"

Tô Tiểu Tiểu còn chưa kịp trả lời thì người đại diện của cô, Kỷ Hân Duyệt, đã tới. Vừa đến đã hỏi: "Tiểu Tiểu, trà chanh mật ong nhà em có thể gửi sang tỉnh khác được không?"

"Chắc là được đó? Trước em nhận hàng chuyển phát cũng thấy đóng gói trong thùng xốp có đá mà?"

Chỉ là do vận chuyển mất hai ngày nên hạn dùng bị rút ngắn, khiến Tô Tiểu Tiểu không thể nào uống hết trong vòng 8 ngày, đành phải chia cho đại diện và trợ lý cùng dùng.

Biết nghệ sĩ nhà mình không đáng tin cậy lắm, Kỷ Hân Duyệt đành thôi không hỏi thêm mà trực tiếp nhắn tin hỏi mẹ Tô.

Kỷ Hân Duyệt: [Dì ơi, trà chanh mật ong có thể gửi sang tỉnh khác được không ạ?]

Mẹ Tô: [Gần gần thì được, chứ đi xa quá thì hơi lãng phí.]

Kỷ Hân Duyệt: [Chừng nào đến nơi vẫn còn hai, ba ngày dùng được là ổn rồi ạ. Có nhiều người cùng uống thì liều một phen là xong mà dì.]

Mẹ Tô bị thuyết phục. Sau đó, bà còn chủ động đề xuất mấy tỉnh lân cận có thể gom đơn lại với nhau để gửi một chuyến cho tiện.

Trong khi đó, Tô Tình Không những ngày gần đây vẫn bận rộn lang thang khắp nơi tìm thuốc.

Việc pha chế trà chanh mật ong thực ra không quá khó. Khó nhất là khâu chọn lọc và xử lý nguyên liệu, lại còn phải cân nhắc vấn đề hồi phục linh khí trong tương lai.

Tạm thời thì nguyên liệu tồn kho vẫn còn đủ để sản xuất một thời gian, nhưng nếu kinh doanh tốt lên, tốc độ tiêu thụ chắc chắn sẽ vượt quá khả năng trồng trọt của linh thực.

Cô cần tìm được những loại dược liệu có chất lượng khá tốt trong thế giới hiện đại để thay thế một phần nguyên liệu linh thực. Nếu không, chỉ bán được vài lô là đã bị đứt hàng, chưa kịp thu hồi vốn đã phải dừng lại thì lấy đâu ra tiền để trả nợ.

Suốt mấy ngày liền, Tô Tình Không đã đi hết các tiệm thuốc lớn nhỏ trong vùng, nhưng vẫn chưa tìm được loại dược liệu nào thực sự xuất sắc. Cuối cùng, cô đành chấp nhận phương án khác: chọn những nguyên liệu có chất lượng trên trung bình một chút, rồi dùng lửa đan luyện lại để tăng chất lượng lên.

Cách này tuy phiền phức hơn, tốn thời gian hơn, nhưng ít ra còn có thể đảm bảo hiệu quả sản phẩm.

Vì cần mua với số lượng và chủng loại khá lớn, nên việc cân đo và đóng gói nguyên liệu cũng mất không ít thời gian.

Cô cũng không định đi dạo phố nên chỉ tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống bên đường, lấy điện thoại ra để xem thông tin về nhà cửa.

Việc bán hàng qua cửa hàng WeChat chỉ là hình thức trực tuyến, nếu muốn mở rộng quy mô và tạo thương hiệu chính thống thì vẫn phải có mặt bằng kinh doanh đàng hoàng.

Muốn nhanh chóng trả hết nợ, nếu chỉ dựa vào việc bán trong nhóm bạn bè và người quen thì không biết tới bao giờ mới đủ. Huống hồ, cơ thể cô hiện tại cũng không thể cứ mãi tiêu hao linh khí để luyện đan như trước.

Vẫn là phải tìm một mặt bằng tử tế, mở cửa hàng đàng hoàng, nghiêm túc đưa Dược Thiện ra thị trường thì mới mong bán được lâu dài.