Ma Vương Bệnh Kiều Suốt Ngày Làm Nũng Với Ta

Chương 25

Hắn đã cố gắng, thật sự cố gắng trở thành một người "tốt" vì nàng. Vì yêu nàng, hắn đã làm mọi thứ có thể để thay đổi, để trở thành một người mà nàng có thể tự hào. Hắn muốn nàng nhìn thấy, rằng hắn không chỉ là một ác ma, mà là một người đàn ông có thể yêu thương, có thể bảo vệ người hắn yêu. Hắn muốn trở thành một người tốt để xứng đáng có nàng bên cạnh.

Nhưng tình yêu ấy, tình yêu giữa họ, lại không đơn giản như hắn nghĩ.

Một lần, nàng rời đi chỉ một canh giờ. Nàng đi cứu những người dân vô tội đang gặp nạn, trong khi hắn, Tạ Vân Lẫm, lại không thể chịu đựng nổi sự vắng mặt của nàng. Trong cơn điên cuồng, hắn bắt đầu cảm thấy rằng không ai có quyền giữ nàng, không ai được phép cướp nàng khỏi hắn.

Và rồi, không kìm chế nổi, hắn đã ra tay. Toàn bộ tòa thành bùng lên trong biển máu, hàng nghìn sinh mạng đổ xuống chỉ vì hắn tin rằng những người dân vô tội ấy đã lấy đi nàng từ tay hắn.

Khi nàng quay trở lại, nàng không thể tin vào những gì mình nhìn thấy. Trước mắt nàng là một cảnh tượng kinh hoàng: toàn bộ thành phố, những người dân vô tội mà nàng từng cứu giúp, đã bị gϊếŧ sạch. Mùi máu và sự tàn bạo tràn ngập không khí.

Hắn quỳ giữa biển máu, khuôn mặt vương đầy sự tuyệt vọng nhưng cũng không thiếu phần tự hào. Trên tay hắn, một nhành mai trắng tinh khiết, tượng trưng cho mùa xuân mà hắn muốn mang đến cho nàng. Nhưng, mùa xuân ấy, lại mọc lên trên một nền đất tàn lụi.

Hắn cười nhẹ, nụ cười khổ sở nhưng kiên định:

“Ta đã mang mùa xuân đến cho nàng. Nơi này, sẽ chỉ còn nàng và ta.”

Sở Du nhìn hắn, trái tim nàng như bị xé nát. Nàng không thể hiểu nổi, không thể nào tưởng tượng được hắn đã đi đến mức độ nào trong tình yêu này. Cái giá mà hắn phải trả – sự tàn bạo không thể tha thứ – tất cả chỉ vì một niềm tin mù quáng rằng hắn có quyền sở hữu nàng, rằng hắn có quyền biến cả thế giới thành biển máu chỉ để giữ nàng bên mình.

Nàng không thể nào không khóc. Đó là nỗi đau không thể tả thành lời, khi biết rằng tình yêu của hắn đã biến thành thứ mà nàng không thể cứu vãn. Dù hắn đã làm tất cả vì nàng, nhưng mọi thứ giờ đây chỉ còn lại sự tàn lụi, đau đớn không ngừng.

Nàng bước tới, đôi tay run rẩy ôm lấy hắn giữa biển máu. Ánh mắt nàng đau đớn đến mức tuyệt vọng, không biết phải làm sao để cứu hắn khỏi chính sự điên cuồng mà hắn đã tự tạo ra.

“Chàng… không cứu được chính mình rồi.”

Lời nàng thốt ra như một nhát dao sắc bén, cắt vào trái tim hắn. Hắn đã không còn biết làm gì nữa, ngoài việc chấp nhận sự thật đau đớn rằng tình yêu của hắn – dù bao nhiêu năm qua – cuối cùng chỉ là một lưỡi dao sắc bén, càng nắm giữ càng khiến tay hắn bị cắt đứt.

Sở Du ôm lấy hắn giữa tàn lụi của thế giới mà hắn đã tạo ra, trong khi cả hai đều biết rằng họ đã quá muộn để quay đầu lại.