Ma Vương Bệnh Kiều Suốt Ngày Làm Nũng Với Ta

Chương 24

Tạ Vân Lẫm không còn che giấu, không còn khép kín trái tim mình trước nàng nữa. Hắn biết, hắn yêu nàng – tình yêu này đã ăn sâu vào từng tế bào, từng hơi thở của hắn. Và hắn sẽ không để ai, bất kỳ ai, cản trở thứ tình yêu ấy.

Hắn dẫn Sở Du về Ma Cung, nơi đầy rẫy bóng tối, những âm mưu và quyền lực đang quay cuồng như một cơn bão. Ma tộc đã sống trong sự sợ hãi, trong sự cai trị khắc nghiệt của hắn, nhưng bây giờ, họ sẽ phải đối mặt với một sự thật đau đớn hơn – hắn không chỉ là Ma Vương, mà còn là người đàn ông yêu nàng, một con người phàm trần mà họ không thể hiểu được.

Hắn đứng trên ngai vàng, mắt nhìn về phía Sở Du, rồi với giọng nói không hề có sự do dự, hắn tuyên bố:

“Nàng là Ma hậu của ta, và ta yêu nàng.”

Toàn bộ Ma tộc sững sờ, rồi tức giận bùng lên. Một nữ tử phàm trần, không có bất kỳ quyền lực hay sức mạnh nào, lại có thể chiếm lấy ngôi vị Ma hậu? Cả tộc đang run rẩy dưới sự tức giận của hắn, nhưng Sở Du chỉ im lặng đứng bên cạnh, cảm nhận được cái lạnh lẽo bao trùm Ma Cung.

Cơn thịnh nộ của Ma tộc không thể ngăn cản hắn. Một Ma Tướng đứng ra mắng nhiếc, dám lăng mạ nàng, coi thường quyền lực của hắn. Hắn không cần nghĩ ngợi, chỉ ra tay trong chớp mắt. Máu tươi văng tung tóe, cái xác của Ma Tướng bị xé nát, treo lên cao như một cảnh tượng khiến những ai chứng kiến đều phải rùng mình.

Sở Du hét lên, giọng đầy đau đớn: “Đủ rồi! Đừng gϊếŧ vì ta nữa!”

Nàng lao về phía hắn, gào thét trong sự tuyệt vọng. Cô không muốn nhìn thấy sự tàn bạo này, không muốn thấy hắn biến mình thành một ác ma không thể quay đầu. Hắn vẫn không ngừng, không kiềm chế, cứ tiếp tục gϊếŧ chóc, chỉ vì nàng.

Hắn ôm lấy nàng, áp đầu nàng vào l*иg ngực mình, giọng khàn khàn, nhẹ nhàng nhưng đầy tuyệt vọng:

“Chỉ cần nàng không rời đi, ta hứa sẽ học cách... kìm chế.”

Nhưng Sở Du biết, hắn không thể. Tình yêu của hắn không phải là một ân tình đơn giản, không phải thứ tình cảm thuần khiết mà người ta có thể học được. Tình yêu của hắn là một bệnh chứng, một thứ mảnh vỡ của tâm hồn đã bị nứt ra từ lâu. Hắn yêu nàng như một sự ám ảnh, như một cơn say mê không thể kiểm soát. Đó là thứ tình yêu khiến người ta điên cuồng, khiến người ta mất đi lý trí.

Và nàng, nàng không thể cứu vãn được điều này.

Nàng thừa biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, nếu cứ để hắn lún sâu vào vòng xoáy tình yêu tàn nhẫn này, cả hai sẽ cùng nhau lụi tàn. Không phải vì họ không yêu nhau, mà vì tình yêu ấy đã trở thành một thứ ác ma, một thứ bi kịch không thể nào thoát ra.

Nàng nghẹn ngào, trong lòng đầy sự dằn vặt và đau đớn. Nàng không thể yêu hắn như hắn mong muốn, không thể đáp lại tình yêu này mà không gây ra sự tổn thương sâu sắc. Nhưng liệu có cách nào để dừng lại, hay cả hai chỉ có thể rơi vào vòng xoáy này, nơi không còn lối thoát?

Hắn ôm chặt nàng, dường như cảm nhận được sự đau đớn trong lòng nàng, nhưng lại chỉ biết cười khổ:

“Sở Du… dù nàng có gϊếŧ ta một lần nữa, ta vẫn sẽ yêu nàng. Vì tình yêu này, ta không thể từ bỏ, dù cho nó có dẫn chúng ta đến chỗ diệt vong.”