Tạ Vân Lẫm ngồi bên cạnh, đôi mắt hắn xa xăm, như đang chìm đắm trong ký ức một kiếp dài, đầy tăm tối. Những câu chuyện ấy không dễ dàng kể ra, nhưng hắn đã quyết định mở lòng, chia sẻ với nàng, cho dù là sự thật đau đớn đến đâu.
"Mỗi đêm, ta mơ thấy nàng… Nữ tử mặc bạch y, mặt mỉm cười, rồi đâm xuyên qua tim ta. Lần nào cũng như vậy." Hắn chậm rãi nói, giọng không hề run rẩy, chỉ lạnh lùng như mặt nước hồ sâu, không có chút sóng gợn.
"Ta hận nàng, căm ghét nàng. Ta từng thề rằng nếu có một ngày gặp lại nàng, ta sẽ xé xác nàng, để nàng không bao giờ có thể sống tiếp."
Sở Du im lặng nhìn hắn, trong lòng đầy xáo trộn. Nàng chưa bao giờ nghe hắn nói về quá khứ đau đớn ấy. Kiếp trước, nàng đã thực sự gϊếŧ hắn. Đoạn ký ức đó vẫn đeo bám nàng, khiến nàng cảm thấy như đang sống trong một giấc mơ quái dị, nơi mỗi bước đi của nàng đều vô tình đẩy hắn vào bóng tối.
Tạ Vân Lẫm cúi đầu, ánh mắt u ám, không còn chút gì của sự ngạo nghễ kiêu hãnh mà nàng từng thấy trong hắn. Hắn giống như một kẻ bị vùi lấp trong những đêm dài không hồi kết, những giấc mơ đau đớn không thể tỉnh dậy.
"Nhưng khi ta nhìn thấy nàng lần nữa…"
Hắn ngừng lại, như muốn tìm lời để diễn tả cảm xúc hỗn loạn trong lòng: "Sở Du, nàng chỉ là một con người phàm trần, vô tri, vẫn ngạo nghễ đối mặt với ta, vẫn lạnh lùng và mạnh mẽ. Nhưng… ta chỉ muốn nàng ôm ta, một lần là đủ."
Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim nàng. Làm sao có thể lý giải được cái tình cảm mà hắn dành cho nàng? Hắn không muốn trả thù, không muốn vạch trần những đau khổ, mà chỉ đơn giản muốn nàng ôm hắn, như thể chỉ cần có nàng ở bên, mọi đau thương sẽ dịu lại.
Sở Du đứng im, không biết nên cảm thấy sợ hãi hay thương xót. Những gì nàng nghe được từ hắn không phải là lời căm hận, mà là một lời cầu xin, một lời thổ lộ quá đỗi yếu đuối.
Tạ Vân Lẫm bỗng cầm tay nàng, đặt lên ngực trái của mình, nơi mà trái tim hắn đang đập mạnh mẽ, nhưng có phần yếu ớt như sắp vỡ vụn.
“Nếu nàng muốn gϊếŧ ta lần nữa, xin hãy làm nhanh. Ta không chịu nổi việc nàng lại rời đi.”
Nước mắt của Sở Du rơi xuống, không thể ngăn nổi. Nàng không biết phải làm gì, không thể hiểu nổi vì sao trong tất cả những tổn thương mà nàng đã gây ra, hắn lại vẫn yêu nàng như thế. Hắn đã chết đi trong kiếp trước, và giờ đây, dù có thể dễ dàng tiếp tục sống trong hận thù, hắn lại chỉ muốn được nàng ôm lấy, được nàng ở bên.
Kiếp này, dù nàng có gϊếŧ hắn lần nữa, hắn vẫn sẽ yêu nàng. Đó là điều mà nàng không thể hiểu được, không thể lý giải được.
Sở Du đứng yên, trái tim nàng như bị xé nát, chẳng thể có lời nào thốt ra. Nàng biết, nếu nàng không làm gì, hắn sẽ không thể chịu đựng được. Nhưng nàng cũng biết, nếu nàng ra tay, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Lúc này, giữa hai người, chỉ còn lại sự im lặng. Im lặng của một tình yêu không thể giải thích, im lặng của một nỗi đau không thể nguôi ngoai.