Sở Du bước vào bên trong thạch bích cổ xưa, không biết sao lại cảm thấy như có một lực hút vô hình lôi kéo nàng đến đây. Những bức vẽ và ký tự cổ xưa trải dài trên các bức tường như mờ nhạt dần đi, nhưng có một thứ gì đó trong nàng lại không thể rời mắt. Đây là nơi nàng không hề dự đoán sẽ tìm thấy sự thật về quá khứ, về những ký ức mà chính nàng đã cất giấu tận sâu trong tâm hồn mình.
Ánh sáng mờ ảo từ những viên đá phát quang chiếu xuống, dần dần tạo thành hình ảnh của một nữ tu áo bạch y, đang đứng trước một cột đá lớn, tay chắp lại niệm chú. Phía trước nàng là một sinh vật khổng lồ, một con ma thần đầy điên cuồng, đôi mắt đỏ như lửa, cơ thể tàn bạo, tỏa ra khí tức chết chóc. Nó gào thét, xé toạc không gian, dường như muốn thoát ra khỏi sự trói buộc.
Nữ tu kia nghiêng đầu, ánh mắt lặng lẽ nhìn con ma thần đang dãy dụa trước mặt mình. Bàn tay nàng nâng lên, khẽ niệm một câu chú, cột đá sáng lên, tỏa ra một luồng sáng mạnh mẽ, trói chặt con ma thần lại trong vòng phong ấn. Thứ ánh sáng ấy mạnh mẽ và lạnh lẽo, giống như vĩnh viễn không thể phá vỡ.
Đột nhiên, Sở Du thấy một hình ảnh mờ nhạt của chính mình trong bộ bạch y, đang đứng trong không gian ấy. Lời niệm chú tựa như vang lên trong lòng nàng, không thể kiểm soát. Nàng nhận ra – người nữ tu đó chính là nàng. Và ma thần ấy… chính là Tạ Vân Lẫm.
Cơn rùng mình ập đến, cả thân thể nàng như bị bao phủ bởi một nỗi đau đớn mà nàng không thể lý giải. Từng mảnh ký ức, từng giây phút ác mộng ấy lại ùa về. Nàng đã từng là kẻ trấn yểm hắn, đã từng phong ấn hắn lại để ngăn chặn sự tàn bạo, sự điên cuồng mà hắn mang đến thế gian.
Nàng cảm thấy lảo đảo, đôi chân như không còn sức đứng vững. Những cảm xúc xáo trộn không thể tả đang cuộn trào trong lòng nàng. Nàng đã vô tình gϊếŧ hắn, đã từng là người tạo ra những đau đớn mà hắn phải chịu đựng suốt bao năm qua. Và giờ đây, khi nhìn thấy hắn, nàng chỉ thấy một hình ảnh hoàn toàn khác – một người yêu nàng đến điên cuồng, một người không bao giờ từ bỏ nàng.
Sở Du nắm chặt tay mình, thì thào trong vô thức: “Là ta… đã từng gϊếŧ chàng.”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, nàng cảm thấy như trời đất đảo lộn. Hàng nghìn câu hỏi đổ dồn vào đầu nàng, nhưng một trong số đó vang lên rõ rệt hơn cả: Liệu nàng có thể yêu một người mà chính mình đã từng hủy hoại?
Cũng vào lúc đó, một bóng hình quen thuộc xuất hiện sau lưng nàng, khiến trái tim nàng đập mạnh, như một cú đánh vào l*иg ngực. Tạ Vân Lẫm đứng đó, ánh mắt hắn lạnh lẽo và tĩnh lặng như vực thẳm, không có chút cảm xúc lộ ra ngoài, chỉ là sự im lặng dường như nặng nề hơn bao giờ hết.
Hắn tiến lại gần nàng, đôi tay không chạm vào nhưng lại khiến nàng cảm thấy như có một sức mạnh vô hình, không thể cưỡng lại.
“Nàng nhớ ra rồi à?” Giọng nói của hắn vang lên, trầm lắng, không mảy may dao động. Chỉ là một câu hỏi, nhưng lại chứa đựng bao nhiêu sự thật mà nàng không thể tưởng tượng.
Sở Du quay lại nhìn hắn, đôi mắt nàng chất chứa ngàn lời nhưng không thể thốt ra. Mọi thứ xung quanh dường như ngừng lại, chỉ còn tiếng tim đập loạn nhịp của nàng vang vọng trong không gian. Nàng muốn nói gì đó, nhưng không thể. Nàng không thể nói ra lời xin lỗi, không thể giải thích những gì đã xảy ra trong kiếp trước.
Tạ Vân Lẫm nhìn nàng, ánh mắt không còn là sự đau đớn, không phải là cơn giận dữ như trước. Chỉ có một sự bình tĩnh đáng sợ, như thể hắn đã chấp nhận mọi chuyện, và giờ đây chỉ còn lại câu hỏi đơn giản này: Nàng có thực sự nhớ ra mình đã làm gì?
Chỉ có nỗi im lặng, nỗi im lặng giữa hai người, làm cho không khí này càng nặng nề hơn bao giờ hết.
Sở Du đứng đó, không biết mình phải làm gì, và không biết tình yêu này sẽ đi về đâu.