Sở Du không ngờ rằng sự thật lại có thể tàn nhẫn đến vậy.
Tiên tộc đã mời nàng về để điều tra vụ huyết tộc diệt môn, và theo thông tin, Tạ Vân Lẫm là nghi phạm chính. Cả tiên tộc và các thế lực khác đều cho rằng hắn là kẻ đứng sau cuộc tàn sát kinh hoàng, phá hủy một thế lực hùng mạnh, khiến bao sinh linh vô tội phải bỏ mạng.
Trái tim Sở Du rối bời, không chỉ vì nàng biết rõ hắn, mà còn vì nàng chưa bao giờ nghĩ hắn có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy. Hắn, người đã từng yêu nàng đến điên cuồng, liệu có thể tàn sát bao nhiêu mạng người chỉ để giữ nàng lại bên cạnh hắn?
Trên đường đi, nàng gặp một tiểu cô nương – là một trong những người sống sót của vụ diệt môn. Cô bé chỉ còn lại nỗi sợ hãi tột cùng, ánh mắt đầy đau khổ. Nàng ta kể lại, nước mắt tuôn rơi không ngừng:
"Hắn gϊếŧ tất cả, nhưng tha cho ta... nói rằng vì ta có đôi mắt giống nàng."
Sở Du lặng người, cảm giác như một nhát dao vừa cắm sâu vào trái tim. Hắn – Tạ Vân Lẫm – đã gϊếŧ tất cả những người vô tội, nhưng lại để cho một đứa trẻ sống sót, vì đôi mắt của cô bé ấy khiến hắn nhớ đến nàng.
Đôi mắt nàng như một lời nhắc nhở về sự tuyệt vọng của hắn. Hắn sợ nàng sẽ rời đi, sợ rằng thế gian này còn những người mà nàng quan tâm, mà hắn không thể kiểm soát được. Nhưng hắn lại không ngần ngại tắm trong máu người khác để giữ nàng lại, để giữ vững vị trí của mình trong trái tim nàng.
Khi gặp lại hắn, nàng không thể kiềm chế được cảm xúc, chất vấn hắn ngay lập tức:
“Ngươi gϊếŧ họ, chỉ vì sợ ta rời đi?”
Tạ Vân Lẫm không chút chần chừ, đôi mắt hắn như sóng cuộn, sâu thẳm và lạnh lùng như vực thẳm. Hắn nhìn nàng, không chút hối hận, chỉ là sự thừa nhận dường như đã đợi nàng hỏi lâu lắm rồi.
“Không, ta gϊếŧ họ... vì ta không chịu được việc thế gian này còn người làm nàng quan tâm ngoài ta.”
Lời hắn nói, như một mũi tên ghim chặt vào trái tim nàng, không thể rút ra. Những gì hắn làm, tất cả đều vì nàng. Hắn không muốn bất kỳ ai có thể chiếm lấy chút tình cảm của nàng, không muốn nàng có một ai khác ngoài hắn. Và sự thật là, hắn đã gϊếŧ bao nhiêu người, tắm trong máu người vô tội, chỉ để giữ nàng bên mình, để không ai có thể rời xa hắn.
Sở Du cảm thấy như trái tim mình bị xé nát. Nàng không biết phải làm gì, phải đối diện với sự thật đau đớn này như thế nào. Hắn yêu nàng, yêu đến mức nào? Đến mức tàn nhẫn, đến mức muốn chiếm lấy nàng đến từng hơi thở, không cho phép nàng yêu bất kỳ ai khác. Nhưng tình yêu ấy, liệu có còn đáng để trân trọng?
Nàng nhìn hắn, nước mắt lặng lẽ rơi, không thể thốt lên lời nào.