Sau khi trở về, Diệp Khiêm Lương liền bắt đầu xử lý đống gỗ kia. Lâm Xuất Trần tò mò đứng một bên nhìn một lúc, thấy hắn tìm công cụ đến, đập vụn những khúc gỗ ấy. Nhưng dụng cụ không đủ nhỏ, cuối cùng hắn lại chuyển sang dùng cối xay đá, để con lừa trong nhà kéo cối nghiền gỗ vụn thành bột. Sau đó còn gánh mấy gánh nước về, đổ bột gỗ vào trong nước, rồi lại lục tìm khắp nhà, kiếm ra một tấm chiếu cũ rách vốn định bỏ đi mà chưa kịp vứt.
Y nhìn Diệp Khiêm Lương cắt tấm chiếu thành từng mảnh: “Huynh định làm gì thế?”
“Không có dụng cụ chuyên dụng, lấy tạm dùng vậy. Chờ thí nghiệm thành công rồi, sẽ làm một cái khuôn vớt bột giấy chuyên dụng.” Diệp Khiêm Lương dùng những mảnh chiếu này múc nước liên tục, mặt chiếu dính lên một lớp bột giấy, đặt qua một bên, rồi lại lấy mảnh khác tiếp tục vớt.
Lâm Xuất Trần cũng chẳng biết hắn đang định làm gì. Nhìn một lát thấy chẳng có gì thú vị, cảm thấy một chốc một lát cũng không có kết quả, bèn quay về xử lý chỗ nấm hái được ban chiều.
Buổi chiều y hái được nấm và rau dại. Một phần nấm được để lại xào ăn tối, phần còn lại rửa sạch rồi xâu lại treo lên cho khô để dành ăn dần.
Rau dại thì đem trộn lạnh ăn tối. Y và cha không thích ăn rau dại, thấy đắng, không ngon bằng rau trồng trong vườn. Nhưng Diệp Khiêm Lương lại rất thích ăn, còn bảo thích cái vị tự nhiên này.
Mỗi lần hắn chỉ cần bỏ chút muối, chút giấm trộn lên là có thể ăn sạch cả một bát lớn.
Đợi đến khi y nấu xong cơm tối, Diệp Khiêm Lương đã chồng mấy tấm chiếu lên nhau, còn dùng đá đè lên.
“Làm xong rồi à?” Lâm Xuất Trần hỏi hắn.
“Chưa đâu, phải ép qua một đêm, mai mới xem được.” Hôm nay Diệp Khiêm Lương không làm nhiều, chỉ là thử nghiệm. Nếu thành công, sau này sẽ cải tiến dụng cụ, có thể sản xuất hàng loạt, cả nhà đi vệ sinh đều có giấy dùng. Phu lang của hắn thân thể mềm mại như vậy, sao có thể cứ dùng mãi trúc phiến, hắn phải cẩn thận bảo vệ đóa hoa nhỏ của y.
“Những mảnh gỗ vụn đó chỉ cần phơi khô là thành giấy sao? Ta thấy không đáng tin chút nào. Có nên cho thêm chút nhựa dính để kết dính lại không?” Lâm Xuất Trần không muốn thấy hắn thất bại rồi lại buồn rầu.
“Hai con mau ăn cơm đi, đừng nghiên cứu nữa.” Lâm Hà nhìn hắn bận rộn cả buổi chiều, trong lòng cũng có chút mong đợi, chờ mai xem kết quả.
Sau bữa tối, Lâm Xuất Trần còn qua xem đống giấy Diệp Khiêm Lương làm. Hay là lén đổi đi, để hắn tưởng là mình làm thành công?
Nhưng làm vậy liệu có giả quá không? Y quay đầu lại thì thấy Diệp Khiêm Lương đang nhìn mình, người này cứ bám theo y mãi, căn bản không có cơ hội đổi, đành thôi, quay về phòng may áo.
Diệp Khiêm Lương nhìn y thắp đèn dầu, nói: “Đèn dầu này tối quá, lại còn khói nữa, sao không dùng nến cho đỡ?”
“Nến đắt lắm, tiết kiệm được thì tiết kiệm chút.” Lâm Xuất Trần luôn tiết kiệm trong chuyện ăn mặc, nhưng sẵn sàng tiêu tiền vào chuyện ăn uống.
“Vậy thì để ban ngày làm tiếp, ta cũng không gấp mặc.” Diệp Khiêm Lương ghé lại ôm lấy y từ phía sau: “Hay là ngươi dạy ta đi, để ta làm, ta cũng muốn tự tay may áo cho ngươi.”
“Huynh là đại nam nhân, dùng kim chỉ làm gì?” Lâm Xuất Trần đẩy hắn sang một bên, đừng có lại phá rối.
“Nam nhân với ca nhi đều là người, ca nhi làm được, ta sao lại không?” Ở thời đại Diệp Khiêm Lương sống trước khi xuyên đến đây, nơi đó không có ca nhi. Hắn chỉ xem Lâm Xuất Trần là một nam nhân bình thường, chỉ khác là có thể sinh con mà thôi.
“Ca nhi thì tỉ mỉ hơn.” Lâm Xuất Trần vỗ tay hắn: “Ngồi sang bên kia đi, huynh che mất ánh sáng của ta rồi.”
“Không cho ngươi làm, hại mắt, ban đêm thì nên làm việc ban đêm nên làm.” Diệp Khiêm Lương dứt khoát bế phu lang lên, mang thẳng đến giường.
…
Sáng hôm sau, Diệp Khiêm Lương dậy sớm, đem đống giấy ra bếp hong khô, sau đó phơi ra sân.
Lâm Hà dậy thấy giấy phơi ngoài sân, đi qua sờ thử, cảm giác rất thô ráp, miễn cưỡng có thể gọi là giấy: “Con dùng cái này với vỏ cây có khác gì đâu? Không đúng, vỏ cây còn có khi trơn hơn, cái này sần sùi như giấy nhám, dùng không khéo lại rách cả da. Không biết nên nói con nũng nịu hay kiên cường đây.”
Lâm Xuất Trần nghe cha mỉa mai Diệp Khiêm Lương, liền nói: “Cha, người đừng đả kích huynh ấy.”
Y quay sang nhìn Diệp Khiêm Lương, trong lòng lo lắng hắn sẽ buồn, nhưng lại thấy hắn đang cau mày nhìn giấy, trầm tư suy nghĩ: “Vỏ cây… lần sau thử vỏ cây xem sao.”
Trước khi xuyên đến đây, thế giới của hắn đã không còn thực vật, chỉ có thể tái chế giấy đã qua sử dụng, nghiền lại làm bột, khử trùng rồi tái tạo thành giấy mới.
Hắn từng đọc qua sách nói dùng gỗ làm giấy, nhưng không ghi cách làm chi tiết. Hắn tưởng chỉ cần nghiền gỗ thành vụn, trộn với nước thành bột giấy là được, nhưng kết quả không như mong đợi…