Diệp Khiêm Lương cúi đầu nhìn thân thể mình, dạo gần đây được Lâm Xuất Trần bồi bổ, hắn đã cao gần một thước chín rồi, hổ ăn hắn chắc cũng đủ một bữa. Hắn hiểu ra ý của Lâm Hà: “Cha, thôi thì để hổ sống tự do trên núi vậy.”
“Con cũng học được lắm lời rồi đấy, mau ăn cơm đi, ăn xong còn lên núi.” Trước đây Lâm Hà thường sáng sớm đã vào núi, có khi phải ngủ lại trong rừng. Những lúc không có nhà thì đưa Lâm Xuất Trần sang nhà Triệu thẩm gửi nhờ, rồi trả cho bà chút tiền.
Giờ Lâm Xuất Trần đã có trượng phu, sau này mỗi lần ông vào núi hái thuốc cũng yên tâm để y ở nhà. Hôm nay dẫn hai người theo là vì từng hứa với Diệp Khiêm Lương, ông cũng muốn xem tên “ngốc tử” này định làm giấy ra sao. Hắn còn nghĩ ra cách thiến heo, biết đâu thật sự làm được giấy.
Nhưng sau khi nghe hắn nói muốn nuôi hổ, Lâm Hà lại thấy có lẽ mình đã đánh giá hắn quá cao, lần trước chẳng qua là may mắn mà thôi.
Cơm trưa xong, Lâm Xuất Trần còn gói thêm ít lương khô. Hôm qua Yến ca nhi vớt được ít cá nhỏ dưới sông rồi mang tới, y đem rán thành cá khô, vừa giòn vừa thơm, gói lại làm đồ ăn vặt cho Diệp Khiêm Lương.
Lâm Hà thấy thế thì tặc lưỡi: “Có phu quân rồi là quên cha ngay.”
Lâm Xuất Trần đỏ mặt cất đồ cẩn thận, còn nhét thêm mấy lát củ cải chua Diệp Khiêm Lương thích ăn, trông như sắp đi du xuân: “Chúng ta cùng ăn mà.”
“Trước đây ta lên núi, làm gì được thế này, toàn ăn chút dưa muối với lương khô.” Nói xong, Lâm Hà tiện tay lấy một miếng cá khô.
“Cha chẳng phải không thích ăn cá sao?” Lâm Xuất Trần sợ Diệp Khiêm Lương không đủ phần.
“Biết ta không thích còn đem theo.” Lâm Hà khoát tay: “Mau đi thôi, kẻo mặt trời lặn mất.”
Lâm Xuất Trần xách một giỏ nhỏ, cho đồ ăn thức uống vào: “Lát nữa lên núi, con sẽ hái thêm ít nấm, cha thích ăn cái này.”
“Giờ lấy lòng ta thì cũng vô dụng, lòng ta đau rồi.” Lâm Hà đi trước, chẳng thèm nhìn đôi tiểu phu phu dính nị lấy nhau kia.
Diệp Khiêm Lương xách đồ theo: “Cha thật sự giận à? Vậy sau này con cũng không ăn cá nữa.”
“Không phải vì chuyện đó đâu.” Lâm Xuất Trần không biết phải giải thích thế nào: “Đi thôi.”
Lên núi rồi, nhìn cây nào Diệp Khiêm Lương cũng thấy hợp. Đây là lần đầu hắn làm giấy, muốn thử trước một ít, đợi thành công mới lấy nhiều gỗ hơn.
Chọn được cây ưng ý, hắn vác rìu bắt đầu chặt. Lâm Xuất Trần cũng giúp, hai người chặt cây tại chỗ, băm nhỏ, cho vào gùi.
Sau đó họ hái thêm chút nấm. Lâm Hà cũng đã hái được khá nhiều dược liệu, rồi ba người cùng nhau trở về.
Trên đường về, nhiều người chào hỏi: “Lại lên núi hái thuốc à? Sao vác nhiều củi thế? Có con rể vào nhà đúng là khác, có người giúp chặt củi rồi.”
“Ừ.” Lâm Hà không định nói ra chuyện Diệp Khiêm Lương muốn làm giấy, nhỡ làm không được lại bị chê cười.
Lâm Xuất Trần thì hơi do dự, lần trước y không tin chuyện thiến heo, lần này liệu có nên ủng hộ Diệp Khiêm Lương không? Dù sao cũng mới nhận được mười văn tiền từ vụ thiến heo…
Trong lúc y còn do dự, Diệp Khiêm Lương đã lên tiếng: “Ta định làm ít giấy, không thể để cha cứ mua mãi được, tốn kém lắm.”
“Mua giấy? Ngươi còn biết viết chữ?” Thôn dân đi ngang ngạc nhiên hỏi.
“Dùng lúc đi nhà xí.” Diệp Khiêm Lương đúng là biết chữ, nhưng hiện tại chẳng có cơ hội viết gì.
“Đi nhà xí mà cũng phải dùng giấy hả?”
“Ngươi còn biết làm giấy? Đó là nghề kỹ thuật cao đấy. Mấy thôn quanh đây chẳng ai biết làm, huyện thành cũng chỉ có một xưởng nhỏ. Ngươi biết làm? Đừng nói khoác chứ.”
Diệp Khiêm Lương đã quen với việc không được tin tưởng, hắn cũng như lần thiến heo, không giải thích nhiều, đến khi làm ra được, mọi người tự nhiên sẽ tin.
Thấy hắn không nói gì nữa, mọi người tưởng hắn bị vạch mặt, ngại quá không dám mở lời. Họ cũng không làm khó, chỉ cười cười rồi bỏ đi.
Thế nhưng đến tối hôm đó, cả thôn đều truyền tai nhau rằng con rể của Lâm gia đúng là nũng nịu, đi nhà xí còn phải dùng giấy. Người ta thì dùng mảnh tre hay cành cây, không thì lá rừng, giấy thì đắt đỏ, bao nhiêu nhà vì giấy mà không cho con cái học, vậy mà ông ta lại để con rể mình dùng giấy lúc đi nhà xí.
“Con rể đó đúng là nam hồ ly tinh, mê hoặc ca nhi nhà người ta đến quên cả họ của mình.”
“Cứ thế này, sớm muộn gì cũng bị con rể phá sạch gia sản cho xem.”