Sau Khi Trọng Sinh Tiểu Phu Lang Nông Gia Chiêu Người Ở Rể

Chương 29

“Ta nhớ mình đã đọc qua không ít sách, nhưng lại chẳng nhớ nổi là đọc ở đâu, nhà ở đâu, cha nương là ai.” Vừa nãy Diệp Khiêm Lương chỉ là muốn chọc cho Lâm Xuất Trần gọi mình một tiếng “phu quân”, mới cố ý trêu y như vậy. Nhưng giờ ở trước mặt Lâm Hà, hắn đành phải nói thật.

“Nhà huynh nghèo như vậy, sao có tiền cho huynh đọc sách?” Từ nhỏ Lâm Xuất Trần đã bị cha bán đi, vào Lâm gia mới có điều kiện đọc sách, mà cũng chỉ do chính Lâm Hà dạy dỗ, chứ chưa từng được đưa ra ngoài học hành. Nếu y còn ở Lưu gia, Lưu Tam Nhi tuyệt đối không thể cho y đi học.

Có điều y là một ca nhi, còn Diệp Khiêm Lương là nam nhân, nếu y cũng là nam nhân, có khi Lưu Tam Nhi cũng không nỡ bán y đi, thậm chí còn cho đi học. Nhưng điều đó lại càng chứng minh, nhà Diệp Khiêm Lương lúc đó khổ sở đến mức nào, người ta chỉ bán con khi cùng đường bí lối mà thôi.

“Ta đoán, có thể trước kia nhà ta từng khá giả một thời, sau đó xảy ra biến cố nên mới bị bán. Ta cũng lớn thế này rồi, đâu phải hài tử không thể tự lo được, hoàn toàn có thể ra ngoài làm việc kiếm tiền. Ấy thế mà cha nương lại không chờ nổi ta, chứng tỏ việc nhà gấp gáp lắm. Có thể là trưởng bối trong nhà lâm bệnh nặng cần tiền trị bệnh, cũng có thể là sa vào cờ bạc, vì muốn có tiền đánh bạc mà bán cả con đi.” Diệp Khiêm Lương nghĩ mãi vẫn không hiểu được vì sao nguyên chủ lại bị bán khi đã mười tám, mười chín tuổi – độ tuổi đã hiểu chuyện, lẽ ra phải phản kháng. Ấy vậy mà lại ngoan ngoãn theo người môi giới đi, thực quá phi lý. Hắn chỉ có thể đoán ra hai khả năng ấy.

Lâm Hà nghe xong, thấy hắn phân tích rất có lý, nhưng lại lo lắng rằng nếu quả thật nhà hắn vì bệnh tật mới bán con, vậy sau này khi hắn nhớ lại, có lén lút quay về nhà không?

Không ngờ Diệp Khiêm Lương lại lập tức nói: “Nếu họ đã bán ta đi, vậy thân tình giữa ta với họ cũng đoạn tuyệt rồi. Sau này ta là người Lâm gia. Hay ta đổi họ luôn, gọi là Lâm Diệp Khiêm Lương đi.”

“Huynh nói gì thế, Lâm Diệp Khiêm Lương nghe thật kỳ quái. Trong thôn mình, có nhà nào gả ca nhi mà lại bắt đổi họ đâu? Truyền ra ngoài, người ta lại bảo nhà ta không ra gì...” Lâm Xuất Trần từng bị cha bán, nên y rất xót xa Diệp Khiêm Lương, người có cùng cảnh ngộ. Thêm vào đó là bao ấm ức đời trước mình từng chịu đựng ở nhà phu quân, y chẳng muốn Diệp Khiêm Lương phải nếm trải lại. Không chỉ vì Diệp Khiêm Lương là người tốt, mà còn bởi y vô thức muốn bù đắp cho chính mình của kiếp trước.

Lâm Hà nghe xong thì nói: “Đến khi nào con nhớ lại rồi, cứ nói với ta. Nếu người nhà con thực sự vì bệnh mà phải bán con, ta có thể đến đó giúp họ chữa trị. Dù sao con cũng đã thành thân với ca nhi nhà ta, gia đình con cũng xem như thân thích. Mỗi năm con muốn về thăm một hai chuyến, ta cũng không cản, đi lại nhiều một chút cũng tốt.”

“Chuyện đó để sau hẵng nói. Chiều nay chúng ta đi ngọn núi nào hái thuốc đây ạ?” Từ khi Diệp Khiêm Lương xuyên tới, vẫn luôn ở trong Lâm gia, nhiều lắm cũng chỉ ra bờ sông giặt đồ, trong thôn còn chưa đi hết, nay được lên núi, hắn thật sự rất mong đợi.

Hắn sinh ra ở mạt thế, thành phố hắn ở lại nằm giữa sa mạc, cây cỏ không mọc nổi. Mấy thành phố khác tuy có thực vật, nhưng đều bị ô nhiễm biến dị, chẳng thể so sánh với phong cảnh thiên nhiên nơi này.

Trước đây hắn chỉ từng thấy động thực vật qua sách vở và những hình ảnh còn sót lại, lần này cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy: “Trên núi có thể thấy sư tử, hổ, gấu không ạ?”

“Không thấy đâu, nếu có thì ai còn dám lên núi?” Lâm Hà phát hiện tiểu tử này lại ngốc nghếch nữa rồi, nói đến sư tử hổ báo mà không sợ, lại còn hớn hở: “Con còn muốn ôm một con về nuôi à?”

Lâm Hà cố ý trêu chọc, không ngờ Diệp Khiêm Lương lại thật sự gật đầu: “Muốn nuôi, nhưng sân nhà mình nhỏ quá, chắc phải khai thêm một khoảng đất nữa.”

Lâm Hà nhìn hắn bằng ánh mắt đầy trìu mến như đang nhìn một đứa ngốc: “Con định lấy mình làm thức ăn cho nó à?”

Diệp Khiêm Lương nghiêm túc suy nghĩ: “Cũng đúng, mấy con gà nhà ta còn chẳng đủ ta ăn, sao nuôi nổi sư tử hổ báo, nghe nói tụi nó ăn dữ lắm.”

“Trọng điểm là chỗ đó sao?” Lâm Xuất Trần bất đắc dĩ, nhưng làm sao được? Phu quân của y, dù có ngốc cũng phải nhận, mà ngốc thế này lại còn đáng yêu.

Lâm Hà nhìn Diệp Khiêm Lương rồi nói: “Ta thấy con đem cho hổ ăn cũng vừa đủ một ngày.”