Lời của Lâm Hà vừa rồi khiến hắn nhớ tới một phương pháp khác từng đọc được, là dùng vỏ cây và rơm, các bước phức tạp, tốn thời gian, nhưng có thể thử một lần nữa.
“Cha, nếu cha có lên huyện, có thể mua giúp con chút vôi sống được không? Con muốn thử lại làm giấy. Sau này con có thể đi thiến heo kiếm tiền, tiền kiếm được sẽ trả lại cho cha.” Diệp Khiêm Lương nói rồi quay sang nhìn Lâm Xuất Trần: “Trước kia ta nói tiền kiếm được sẽ đưa hết cho ngươi, giờ tạm dùng một ít được không?”
“Còn chưa kiếm được đồng nào đã bắt đầu tiêu rồi? Đôi lúc ta cũng thật khâm phục cái tinh thần không biết mệt của con.” Lâm Hà chẳng biết nói gì nữa.
“Cha, huynh ấy còn biết nói đến vôi, chứng tỏ thật sự có đọc qua cách làm giấy, hay là người cho huynh ấy thêm một cơ hội đi? Dù sao vôi cũng không đắt lắm…” Lâm Xuất Trần nói câu này mà trong lòng chẳng có chút tự tin, dù sao bản thân cũng chẳng kiếm ra tiền, Diệp Khiêm Lương lại là phu quân của y, đi xin cha tiền để nuôi phu quân, quả thật không thể vững lòng.
Lâm Hà nhìn con mình, thở dài: “Mua.”
Trước đây ông vẫn luôn hy vọng con có chuyện gì cứ nói với mình, nhưng Lâm Xuất Trần lại luôn giấu trong lòng, không phải vì khách sáo, mà vì không muốn làm phiền cha, quá hiểu chuyện, khiến người ta xót xa.
Từ sau khi Diệp Khiêm Lương đến nhà, Lâm Xuất Trần đã xin ông không ít thứ. Tuy là tiêu cho Diệp Khiêm Lương, nhưng cũng là những gì Lâm Xuất Trần muốn.
Chỉ cần con ông vui vẻ, chút tiền này cũng đáng tiêu. Dù sao ông kiếm tiền cũng chỉ vì con cái.
Lâm Xuất Trần ngượng ngùng nhìn cha: “Nếu huynh ấy thật sự làm được giấy, sau này chúng ta có thể làm nhiều một chút đem bán.”
“Chẳng cần bán, chỉ cần đủ dùng trong nhà là tốt rồi.” Lâm Hà không nói gì đến chuyện đây là lần cuối cùng, nếu lần này cũng thất bại thì sẽ không phí tiền nữa. Vì ông biết ca nhi nhà ông là đứa hiểu chuyện, nếu tốn kém quá, không cần ông nhắc, y cũng sẽ khuyên Diệp Khiêm Lương từ bỏ.
Trước kia mỗi lần Lâm Hà lên huyện, phần lớn đều mang theo Lâm Xuất Trần, nhất là khi còn nhỏ, sợ đi vài ngày con không thấy cha sẽ nghĩ mình lại bị bỏ rơi.
Sau này Lâm Xuất Trần lớn lên, lại càng ngày càng xinh đẹp, mang ra ngoài dễ bị kẻ xấu để ý, ông đành gửi con sang nhà Triệu thẩm bên cạnh.
Giờ đã cưới được con rể, dù hơi ngốc một chút nhưng cũng là nam nhân, đám nam nhân bụng dạ xấu trong thôn cũng không dám nhân lúc ông không ở nhà mà làm bậy với Lâm Xuất Trần. Vì vậy ông có thể yên tâm để con ở nhà.
Thế nhưng trước khi rời đi, Lâm Hà vẫn gọi Diệp Khiêm Lương tới căn dặn: “Chuyến này ta lên huyện, ít nhất ba ngày mới về. Ngoài chuyện bán thuốc, còn phải mua vài đồ dùng trong nhà. Có hai nhà bỏ tiền mời ta đến khám định kỳ mỗi tháng, sẽ mất kha khá thời gian. Trong lúc ta vắng nhà, con phải chăm sóc tốt cho Lâm ca nhi.”
Diệp Khiêm Lương: “Cha, con biết, y là phu lang của con, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho y.”
Lâm Hà: “Con là nam nhân, ngoài chuyện lo cho y trong sinh hoạt, còn phải bảo vệ y. Nhất là buổi tối, con đừng ngủ say quá, nếu có kẻ lẻn vào nhà, nhất định phải bảo vệ Lâm ca nhi cho tốt.”
“Con biết, có con ở đây, ai cũng đừng mong làm hại y.” Diệp Khiêm Lương thật vất vả mới có được một tiểu nhân loại xinh đẹp thế này, nhất định sẽ bảo vệ cho tốt. Ai dám động vào Lâm Xuất Trần, hắn tuyệt đối không tha.
Lâm Hà nhìn thấy sát ý trong mắt hắn, lại nhớ ra ngoài ngốc nghếch ra thì người này còn có chút bạo lực. Bằng không sao lại có thể gϊếŧ heo không chớp mắt?
Cả thôn đều biết chuyện Diệp Khiêm Lương thiến heo, chắc cũng không ai dám chọc hắn. Bằng không bị hắn thiến như heo thì biết tay.
Dặn dò xong xuôi, hôm sau Lâm Hà liền xuất phát.
Trong nhà chỉ còn hai người. Lâm Xuất Trần lại dẫn người lên núi. Lần trước là chặt cây, lần này là lột vỏ cây. Theo lời Diệp Khiêm Lương thì còn cần rơm rạ, mà rơm nhà mình có sẵn, chỉ cần vỏ cây nữa là đủ. Hơn nữa vỏ cây dùng làm giấy, còn gỗ có thể mang về làm củi đun.
Yến ca nhi, Lục ca nhi mấy người biết được cũng cùng đi hai chuyến, còn giúp vác cả một cây to xuống núi.
“Ngươi thật sự biết làm giấy à? Nghe nói giấy đắt lắm, có thể cho ta góp một phần được không? Sau này làm được rồi, tụi mình cùng mở xưởng làm giấy, cùng kiếm tiền được không?” Yến ca nhi nói.
Thanh ca nhi thì không tin Diệp Khiêm Lương làm được giấy, nhưng mọi người đều đến giúp, y cũng không muốn tụt lại, liền theo cùng. Dù sao cũng hơn là ở nhà làm việc, lại bị cha nương mắng.
Ở nhà vừa phải làm nhiều việc, vừa phải chịu đòn roi của cha nương. Nhưng nếu nói là đến giúp nhà Lâm đại phu, thì cha nương lại rất ủng hộ, vì kết giao với nhà Lâm đại phu sau này có bệnh sẽ tiết kiệm được khối tiền. Tự nhiên phải ủng hộ thôi.
Thanh ca nhi hỏi Yến ca nhi: “Ngươi kiếm tiền làm gì?”
Yến ca nhi nói: “Ta cũng muốn cưới rể, nhưng cha nương lại muốn gả ta đi để lấy sính lễ xây nhà cho đệ đệ. Nếu ta có thể kiếm tiền xây nhà, cha nương sẽ đồng ý cho ta cưới rể.”
Lâm Xuất Trần nghe thế, mắt sáng lên: “Nếu lần này thành công, tụi mình mở một xưởng giấy đi, sau này cùng làm việc, cùng kiếm tiền, thay đổi vận mệnh!”
Yến ca nhi không hiểu y nói thay đổi vận mệnh là muốn thay đổi vận mệnh của kiếp trước, nhưng vẫn rất phấn khích. Nắm chặt tay Lâm Xuất Trần, lắc lắc: “Đúng! Thay đổi vận mệnh, ta cũng muốn cưới rể!”