Món Ăn Trân Quý Nương Tử Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 4

Cậu bé nghiêng đầu nhìn nàng, khẽ nhíu mày. Khuôn mặt nhỏ nhắn, tuấn tú nhưng không giấu được vẻ nghiêm túc vụng về. Cậu miễn cưỡng nở một nụ cười, dõng dạc nói: “A Dung đừng sợ, nếu sau này có để lại sẹo, thì Thanh ca ca sẽ cưới ngươi.”

“Cưới ta ư?”

Đỗ Thời Sanh bật cười không kìm được: “Phụt…”

Thấy nàng thôi khóc mà mỉm cười, cậu bé tưởng mình đã an ủi thành công, cũng vui vẻ nở nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt sáng bừng lên: “A Dung, dù có sẹo thì vẫn đẹp. Mẹ ta nói, Thẩm thẩm ngày xưa từng là cô gái tài sắc nhất thành Thanh Châu. A Dung sau này chắc chắn cũng sẽ là cô nương vừa thông minh vừa xinh đẹp, giống như hoa ngọc lan nở rộ. Đến lúc đó, mấy vị công tử muốn cưới chắc sẽ từ tận kinh thành mà kéo về Thanh Châu cho xem.”

Nhìn gương mặt non nớt, nghiêm túc hứa hẹn của cậu bé, lòng Đỗ Thời Sanh chợt ấm lại. Cả đời này, lời ngọt ngào nhất nàng từng nghe lại đến từ một giấc mơ, từ miệng một đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi.

Nàng dịu dàng đáp, như muốn vỗ về ngược lại cậu: “Ta không sợ.”

Cậu bé cười, đưa tay xoa đầu nàng đầy trìu mến.

Trời trong xanh, nắng nhẹ buổi trưa trải đều xuống sân. Hai đứa trẻ nhỏ xíu ngồi nhìn nhau cười, hồn nhiên vô tư. Cậu bé ấy, tuấn tú như ánh mặt trời sớm mai, khiến cảnh tượng lúc này trở nên đẹp đẽ lạ thường. Trong khoảnh khắc đó, Đỗ Thời Sanh chỉ mong giấc mộng này có thể kéo dài mãi, đừng vội tỉnh lại.

Một giọng nói lờ mờ vang lên đâu đó, khiến cảnh trước mắt nàng dần nhòe đi, rồi vụt tắt như ánh đèn vừa tắt phụt trong màn đêm thăm thẳm: “Đỗ nương tử, Đỗ nương tử!”

Năm năm sau.

Sau cơn mưa rào buổi sớm, trong một con ngõ nhỏ ở phường Vĩnh Hòa, kinh thành, vài căn nhà cổ xếp ngay ngắn bên nhau, ngói lợp sáng bóng dưới nắng, không khí yên bình đến lạ.

Trong số đó, có một ngôi nhà mặt tiền nổi bật vì sự sạch sẽ, gọn gàng. Cánh cửa gỗ đã cũ kỹ vì năm tháng, loang lổ màu sơn, nhưng các móc khóa và bản lề sắt vẫn sáng bóng, mượt mà. Trụ treo đèn hoa bên hiên được mưa rửa sạch, để lộ lớp gỗ đen nhánh nguyên bản. Nước mưa vẫn còn đọng lại, tí tách nhỏ xuống nền đá lát không bằng phẳng.

Vì nhà này lúc nào cũng quét dọn kỹ lưỡng, nên mặt đá không dính bùn đất, khiến một ông lão mặc áo vải thô, xắn tay lên làm việc, bước không để ý, dẫm ngay vào vũng nước.

Ông kêu lên một tiếng khi thấy giày tất ướt sũng: “Ai da!”

Trái ngược với sự yên tĩnh bên ngoài cổng lớn, bên trong sân lại náo nhiệt vô cùng. Một bà lão và đứa cháu nhỏ đang rượt đuổi một con gà mái.

Sau một hồi “đấu trí đấu sức”, con gà vẫn chưa chịu khuất phục. Nó tung cánh, lao đi đầy quyết tâm. Còn bà lão thì đã thở hồng hộc, tay chống nạnh đứng một bên, vừa thở vừa nói với đứa cháu: “Tiểu Ngũ Nhi, con đi bắt nó giùm bà đi…”

Tiểu Ngũ Nhi là một cậu bé chừng bảy, tám tuổi. Tuy thân hình hơi gầy yếu, nhưng nét mặt lại rất khôi ngô, đường nét sắc sảo, dường như mang dòng máu người Hồ.

Nghe lời bà, cậu ngoan ngoãn xách cái sọt tiếp tục rượt theo con gà mái kia.

Ngoài cổng, ông lão vừa vỗ cửa vừa cất giọng gọi lớn: “Tôn bà ơi?”

Nghe tiếng, bà lão vội vã bước nhanh ra mở cổng.