Nàng không muốn ngủ. Giờ đây, đến cả hơi thở cũng khó khăn, nặng nề, không thông suốt như trước nữa. Nàng sợ nếu thϊếp đi, sẽ chẳng còn cơ hội tỉnh lại.
Ấy vậy mà hôm nay, nàng lại ngủ rất nhanh. Giấc ngủ đến nhẹ như sương, và dường như, nàng nghe thấy tiếng hít thở chậm rãi, đều đều, như từ một thế giới rất xa vọng về.
Một giọng trẻ con vang lên ngay bên tai, lanh lảnh, đầy hào hứng: “A Dung, A Dung! Đừng ngủ nữa! Mau tới xem, cùng Thanh ca ca bắt con quắc quắc nè!”
Đỗ Thời Sanh cứ tưởng mình nghe nhầm, vội mở to mắt ra nhìn. Không ngờ, ánh mặt trời rọi thẳng vào mắt chói lòa đến mức nàng không thể nhìn rõ khung cảnh trước mặt.
Bản năng đưa tay lên che nắng, nàng ngỡ ngàng khi thấy cánh tay mình thực sự nhấc lên được. Chuyện này khiến nàng vô cùng kinh ngạc. Nhìn kỹ lại, nàng phát hiện đôi tay này nhỏ xíu, trắng trẻo, mũm mĩm đó là đôi tay của một đứa trẻ.
[Lẽ nào… đây là mơ?]
Giọng nói kia lại giục giã, một bàn tay nhỏ nhắn đã nắm lấy tay nàng: “A Dung! Ngươi còn ngẩn người ra đó làm gì? Mau lên, mau lên!”
Bàn tay ấy ấm áp, dính chút bùn đất, nhưng mềm mại và trắng trẻo, ngón tay thon dài, tỉ lệ đẹp như bức vẽ.
Không phải mơ sao? Nhưng cảm giác này lại quá thật…
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, nàng đã bị cậu bé kéo đi. Cậu trông chỉ chừng bốn, năm tuổi, mặc bộ áo gấm kiểu cũ của con nhà quyền quý, tay cầm một con “quắc quắc” to tướng còn đang giãy dụa kêu ré lên, miệng cười toe toét nhìn nàng.
“Ngươi… ngươi là…”
Đỗ Thời Sanh ngập ngừng, định hỏi cậu bé là ai, nhưng chưa kịp nói hết câu, đã bị kéo đi.
“Ngươi cái gì mà ngươi! Mau đi tìm Triết Minh tỷ thí một trận! Nhất định phải đánh cho hắn trụi đầu như ông già hói!”
Cậu bé cười nắc nẻ, kéo tay nàng chạy băng băng. Đỗ Thời Sanh lảo đảo chạy theo với đôi chân ngắn củn và chiếc váy rộng thùng thình. Họ băng qua bãi cỏ, vòng quanh núi giả, xuyên qua một khu vườn cổ kính.
Lúc này, nàng chẳng còn muốn phân định đây có phải mơ hay không. Nàng có thể chạy, có thể hít thở thật sâu bầu không khí trong lành, có thể cảm nhận gió mát lướt qua da thịt. Nàng chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc ấy, tham lam mà sống trọn trong nó, không muốn tỉnh lại.
Chợt nghe “rầm” một tiếng, nàng ngã sấp xuống đất. Vì cậu bé vẫn nắm tay nàng, nên cú ngã ấy càng thêm đau. Trên mặt đất có một viên đá nhô lên, đúng lúc va mạnh vào thái dương nàng.
Cậu bé hoảng hốt, đưa tay sờ lên thái dương nàng, cả người như cứng lại vì sợ: “A Dung! Máu chảy rồi!”
Đỗ Thời Sanh xoa xoa bên trán, nước mắt vì đau mà lã chã rơi xuống: “Đau quá…”
Không lẽ… đây không phải là mơ? Vì sao trong mơ lại có thể cảm nhận được nỗi đau chân thật đến thế?
Cậu bé nói, mặt đầy lo lắng, vội vàng đỡ nàng dậy, nắm tay kéo đi về phía con đường phía trước: “A Dung, đừng sợ. Cùng Thanh ca ca đi tìm mẫu thân, thoa thuốc xong sẽ không đau nữa đâu.”
Bàn tay cậu bắt đầu toát mồ hôi. Cảm nhận được điều đó, Đỗ Thời Sanh dịu giọng an ủi: “Đừng lo lắng…”