Món Ăn Trân Quý Nương Tử Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 2

Lâm Thiệu Đình phất tay áo, quay nghiêng người đi, không thèm liếc đối phương lấy một cái, chỉ khẽ nhếch môi cười khinh bỉ: “Lý Diễn, ngươi đừng tưởng không còn Thái tử thì cơ hội đã đến tay. Đừng nói là vẫn còn Tấn Vương, Tần Vương. Các ngươi thật cho rằng thiên hạ này toàn dân mê muội, có thể cứ thế mà áp chế thiên thu vạn đại sao?”

Lý Diễn ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống Lâm Thiệu Đình, hừ lạnh một tiếng: “Chết đến nơi rồi mà còn nói cứng. Hôm nay bổn vương không đôi co với ngươi. Nếu ngươi chịu khai ra chuyện cấu kết với nhà Ngụy mưu phản, ta có thể tha mạng cho vợ con ngươi.”

Lâm Thiệu Đình bật cười lạnh, thở dài một tiếng: “Mây che mặt trời, nước mất thì sao còn gọi là nước nữa? Ta đây chỉ muốn nằm dưới lòng đất, chờ xem các ngươi lũ chuột nhắt rúc hang rồi sẽ nhận lấy quả báo gì.”

Sắc mặt Lý Diễn chợt biến, lập tức ra lệnh: “Sai người ngăn hắn lại!”

Nhưng đã muộn. Từ trong tay áo, Lâm Thiệu Đình rút ra một lưỡi dao sắc bén giấu sẵn, không chút do dự cứa ngang cổ. Máu phun ra như suối, đỏ rực cả tà áo trắng.

Cùng lúc đó, từ trong Lâm Trạch bốc lên một làn khói đen dày đặc. Một binh lính phi nhanh tới bẩm báo: “Vương gia, lửa trong viện quá lớn, chưa kịp tìm thấy ai cả.”

Lý Diễn đứng giữa trời đêm, nhìn khói đen cuồn cuộn mà ánh mắt rối loạn, trong tai vẫn văng vẳng câu nói cuối cùng của Lâm Thiệu Đình: “Có gì nhân quả…”

Trong thành, một cỗ xe ngựa lặng lẽ rời khỏi Khúc Trì phường. Trên đường, binh lính đang tuần tra liền chặn xe lại, quát to: “Lệnh giới nghiêm ban đêm, các ngươi muốn đi đâu?”

Từ trong xe, một nữ lang vén rèm lên, nhoẻn miệng cười, lúm đồng tiền như hoa: “Quan gia, thϊếp là ca cơ ở Bình Khang, cùng tỷ tỷ định đến phủ Tần Vương hiến vũ.”

Vừa nói, nàng vừa đưa ra lệnh bài của Tần Vương phủ cho binh lính kiểm tra. Thấy là hai cô gái người Hồ xinh đẹp, tên lính mắt sáng rực, lòng như bị câu hồn, nhìn đến mức gần như ngẩn ngơ. Thấy lệnh bài thật, hắn cũng chẳng dám làm khó, đang định cho xe đi tiếp thì từ xa có một kỵ binh phi tới.

Kỵ binh này thì thầm nói chuyện với lính gác hồi lâu, sau đó tiến lại gần xe, kiểm tra kỹ lại lệnh bài Tần Vương phủ, rồi chỉ vào hai chiếc rương gỗ lớn đặt trong xe hỏi: “Trong rương này chứa thứ gì?”

Một trong hai cô gái vội vã mở rương ra, cười nói: “Chỉ là nhạc cụ bọn thϊếp mang theo để biểu diễn.”

Kỵ binh cúi xuống xem xét kỹ lưỡng, thấy không có gì khả nghi, liền cho xe ngựa đi tiếp.

Chiếc xe lắc lư rời khỏi trạm gác, hướng về phía Tần Vương phủ. Nhưng không ngờ, vừa đến một khu nhà vắng vẻ thì từ trong bóng tối bất ngờ xuất hiện mấy người. Người đi đầu vén màn xe, chắp tay nói với hai cô gái: “Làm phiền hai vị nương tử. Hàng của Tống thiếu khanh đã chuẩn bị đầy đủ chứ?”

Một cô gái Hồ vỗ nhẹ lên hai chiếc rương gỗ, đáp gọn: “Đều ở đây cả.”

Người kia gật đầu, cúi người thi lễ, rồi sai người khiêng hai chiếc rương xuống, chuyển sang một cỗ xe ngựa khác, đưa thẳng về Đại Lý Tự...

Đêm yên tĩnh, trời xanh thẫm không một ánh trăng. Trong phòng bệnh, ánh đèn leo lét dịu dàng hắt lên gương mặt Đỗ Thời Sanh, khiến những đường nét gầy gò trên khuôn mặt nàng cũng trở nên dịu dàng, mềm mại hơn bao giờ hết.