Món Ăn Trân Quý Nương Tử Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 1

Trời mù mịt, mưa phùn rả rích từng cơn, hết trận này đến trận khác.

Đáng lẽ là đầu mùa hạ, thế mà ông trời lại chẳng chiều lòng người, suốt mấy ngày nay mưa lất phất không ngừng, đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu dứt hẳn.

Ở khu nhà ngoài thành, một tòa biệt viện nằm yên dưới làn mưa rì rào, cảnh vật tĩnh lặng đến khác thường. Cánh cổng lớn sơn son đóng chặt, phía trên treo tấm biển gỗ sơn đen khắc hai chữ “Lâm Trạch”, nét chữ đoan trang, lực bút mạnh mẽ. Thế nhưng, lớp sơn vàng đã bắt đầu bong tróc, dưới cơn mưa lất phất và làn gió se se lạnh, càng khiến nơi này thêm phần cô liêu, lạnh lẽo.

Không rõ trong viện đã xảy ra chuyện gì, không thấy bóng dáng người hầu, không khói bếp, đình đài, hành lang, hồ sen mọi thứ đều như lặng đi giữa cơn mưa rơi tí tách.

Chỉ có một tấm biển nhỏ treo trong lầu các đề “Thủy Nguyệt Bồng Lai”, mập mờ ánh nến le lói.

“Thiệu Đình, chàng thực sự muốn làm thế này sao?”

Trong gian gác nhỏ, một phụ nhân xinh đẹp đang ôm đứa con đang ngủ say trong lòng, ánh mắt u sầu nhìn người chồng trước mặt.

Người đàn ông kia áo quần đơn bạc, dáng vẻ uy nghiêm mà cao nhã, nhưng gương mặt lại phủ đầy bi thương và tuyệt vọng. Chỉ khi nhìn vợ con, trong mắt chàng mới hiện lên một tia sáng yếu ớt.

“Như Lan, bệ hạ đã mất lý trí rồi. Ngay cả Thái tử hắn cũng gϊếŧ, huống chi bọn ta chỉ là quan nhỏ, chẳng khác gì cỏ rác trong mắt hắn. Hơn nữa, Lăng vương dã tâm khó lường, chắc chắn sẽ trừ khử hết những kẻ không thuận mắt. Chỉ có cách này, mới giúp nàng và A Dung giữ được mạng sống.”

Dứt lời, chàng đưa tay vuốt má đứa trẻ với khuôn mặt trắng trẻo như ngọc, ánh mắt lấp lánh như có làn nước dâng lên.

Trên cổ đứa bé có đeo một miếng ngọc thô, mặt trên khắc dòng chữ: “Trường Nhạc vị ương”. Chàng tháo miếng ngọc xuống, nghiêm giọng dặn: “Đừng đeo nữa.”

Người phụ nữ chẳng nói gì thêm. Lúc này, một gia nhân già bước vào, cung kính báo: “Phu nhân, có hai vị ca kỹ người Hồ đang chờ ở thiên thính.”

Nàng gạt nước mắt, giấu nỗi buồn nơi đáy mắt, gọi nha hoàn thân cận tên Vân Nương lại gần, trao đứa bé cho nàng, rồi quay đầu nhìn chồng thật sâu một lần cuối, sau đó lặng lẽ rời đi.

“Du bá, mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa chứ?”

Vợ vừa rời khỏi, gương mặt người đàn ông trở lại vẻ nghiêm nghị, trầm tĩnh, quay sang hỏi lão bộc.

“A Lang yên tâm, mọi việc đã sẵn sàng.”

Du bá đã theo Lâm gia ba mươi năm, giờ Lâm gia gặp nạn, ông nguyện sống chết cùng chủ. Trong mắt ông, không hề có chút sợ hãi nào.

“Đi thôi!” Người đàn ông chỉnh lại tay áo, sải bước nặng nề ra cổng lớn.

Mưa đã bắt đầu ngớt, nhưng trong phường vẫn còn váng lên một màn sương mờ như khói phủ trời. Bỗng tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng binh lính rầm rập vang vọng, từ xa tiến lại, khí thế như sấm dậy gió cuốn.

Khi người cưỡi ngựa đến gần, liền trông thấy trước cổng Lâm Trạch có một người đứng sừng sững, dáng vẻ hiên ngang, không hề động đậy. Trong khoảnh khắc, kẻ kia khựng lại, ánh mắt lóe lên chút bối rối, nhưng rồi liền quát lớn bằng giọng lạnh lùng:

“Lâm Thiệu Đình! Ngươi cấu kết phản tặc làm loạn. Hôm nay bổn vương sẽ xử tử ngươi ngay tại chỗ!”