Tinh Tế Vườn Trường: Đội Năm Người Tiến Lên!

Chương 7

Rời khỏi phòng giáo vụ, trên tay Khương Lâm có thêm một món quà lưu niệm của trường quân đội Bình Minh cùng tấm thẻ ra vào khu sinh hoạt dành cho sinh viên.

Rõ ràng trên đường đến đây cô đã tự nhủ cả trăm lần là giao đồ xong sẽ đi ngay, vậy mà bây giờ lại đồng ý ở lại tham quan hai ngày là sao?

Có lẽ chính Khương Lâm cũng không nhận ra, từ khoảnh khắc Thẩm Minh Quân đưa cho cô chiếc quang não rồi quyết liệt hy sinh bản thân để dụ lũ sinh vật biến dị đi xa, trong lòng cô đã nhen nhóm chút khát khao được đặt chân vào ngôi trường này.

Trường quân đội Bình Minh có khoảng vài nghìn sinh viên, họ đã xây dựng một nhà ăn bốn tầng, bây giờ là giờ cao điểm ăn uống.

"Ê, Khương Lâm!"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc như cún con đầy vui mừng, Khương Lâm cứng đờ người. Quả nhiên vừa ngẩng đầu liền thấy Quyền Nhã tự nhiên ngồi xuống đối diện, khóe miệng cô giật giật: “Trùng hợp thật đấy.”

Cô nàng Quyền Nhã này lúc nào cũng khiến cô liên tưởng đến con chó điện tử trước cửa nhà mình.

"Tớ đã bảo chúng ta sẽ gặp lại mà." Quyền Nhã chớp mắt, lôi ra một lọ dưa muối đen thui: "Muốn ăn thử không? Tự tay tớ làm đấy, ngon lắm."

Màu sắc này trông chẳng hấp dẫn chút nào. Khương Lâm nhìn thìa cơm bị bỏ thêm dưa muối, ngẩng đầu lên thấy Quyền Nhã đang trưng ra vẻ mặt đầy tự tin kiểu "không ngon thì cứ đánh chết tớ đi."

Khương Lâm thở dài, đưa thìa vào miệng.

Vị mặn thơm từ từ lan tỏa, ngon hơn nhiều so với món canh nhạt nhẽo trong nhà ăn. Khương Lâm vô thức mở to mắt.

“Thế nào? Tớ đã bảo là ngon mà, tay nghề của tớ giỏi lắm!” Quyền Nhã cười tít mắt, đẩy lọ dưa muối về phía Khương Lâm: "À, ăn xong cùng đi rửa bát nhé."

"Rửa bát?" Khương Lâm dừng lại một chút: "Ăn xong chúng ta phải tự rửa bát à?"

"Ừ." Quyền Nhã gật đầu: "Ở trường quân đội Bình Minh, mấy việc này đều phải tự làm cả, không lao động thì không được ăn. Nhưng bù lại thì học phí rất rẻ, chắc chưa bằng một phần mười của Minh Đức đâu.”

Khương Lâm cảm thấy nhận thức của mình bị đảo lộn, lắp bắp hỏi: "Tức là... học xong bốn năm chỉ tốn chưa đầy 2000 tinh tệ?"

Thông tin về trường quân đội Bình Minh trên mạng cực kỳ ít ỏi, xung quanh cô cũng chẳng có ai theo học ở đây. Cô chỉ biết học phí ở đây rẻ nhưng không ngờ lại rẻ đến thế.

"Ừ, đó cũng là lý do tớ chọn Bình Minh." Quyền Nhã xúc cơm ăn ngấu nghiến, vừa nhai vừa nói: "Học phí của Minh Đức và Đệ Ngũ đắt lòi mắt. Mặc dù có học bổng nhưng cậu nghĩ tiền đó từ đâu ra? Đều là từ học phí của những học sinh khác thôi..."

"Lông cừu vẫn từ cừu mà ra, đều là người đi học, tại sao người học kém lại phải bỏ tiền trợ cấp cho người học giỏi? Hừ, đặc biệt là Minh Đức, cái trường rác rưởi ấy, sớm muộn gì cũng đóng cửa thôi."

Cảm nhận được sự phẫn nộ của Quyền Nhã, Khương Lâm - cựu học sinh Minh Đức - lặng lẽ cúi đầu ăn cơm, không dám gây thêm rắc rối.

Ăn cơm xong, Quyền Nhã thuần thục dẫn Khương Lâm đi rửa bát. Bồn rửa bát là một dãy máng dài chạy dọc theo tường nhà ăn, chật ních sinh viên đang rửa bát. Thấy cảnh tượng này, Khương Lâm lại một lần nữa bị sốc.

Hai người rời khỏi nhà ăn khi hoàng hôn vừa buông, sinh viên ra vào vẫn tấp nập.

"Quyền Nhã, cậu không phải thí sinh dự thi à? Sao tớ thấy cậu quen thuộc trường quân đội Bình Minh thế?”

"Vì anh trai tớ là cựu sinh viên ưu tú của Bình Minh mà." Quyền Nhã tự hào trả lời, đúng lúc hai người đi ngang qua bức tường vinh danh, cô nhón chân chỉ lên tấm ảnh ở hàng cao nhất: "Nhìn kìa, anh tớ đấy, Quyền Tinh."

Người đàn ông trong ảnh có khuôn mặt nghiêm nghị, khí thế lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như diều hâu, vừa nhìn đã biết anh ta là một chiến sĩ độc lập mạnh mẽ.

Chỉ có điều... tấm ảnh này có màu đen trắng.

Tất cả ảnh trên bức tường vinh danh này đều là màu đen trắng.

Khương Lâm há miệng, muốn nói gì đó nhưng cổ họng như bị nhét đầy bông không thể thốt nên lời.

Quyền Nhã nhìn tấm ảnh, hít hít mũi rồi cười tươi: "Anh tớ rất thích câu nói này... Dùng thân xác máu thịt tái tạo bình minh. Anh ấy hy sinh để bảo vệ thường dân, một cái chết rất vinh quang và vĩ đại. Thế nên tớ nhất định phải thi đậu vào Bình Minh."

Dùng thân xác máu thịt tái tạo bình minh.