Tinh Tế Vườn Trường: Đội Năm Người Tiến Lên!

Chương 6

“Cậu cũng đi trường quân đội Bình Minh à?”

Đột nhiên, một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của Khương Lâm. Cô quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái mặc áo sơ mi xanh nhạt và quần jean ngồi cạnh mình đang nở một nụ cười tươi rói. Cô gái có đôi mắt sáng, lông mày thanh mảnh, nhìn có vẻ rất ngây thơ và vô hại.

Khương Lâm gật đầu: “Ừ.”

Cô gái không bị sự lạnh lùng của Khương Lâm làm nản lòng. Sau khi cẩn thận đặt đồ đạc xuống, cô gái đưa tay về phía Khương Lâm và nói: “Tớ là Quyền Nhã, đang chuẩn bị thi vào ngành Hậu cần của trường quân đội Bình Minh.”

Hả?

Ngành Hậu cần?

Khương Lâm không thể giấu nổi sự ngạc nhiên trong mắt, điều này ngay lập tức bị Quyền Nhã phát hiện. Cô ấy vui vẻ chớp mắt: “Tớ rất giỏi nấu ăn, dọn dẹp vệ sinh và băng bó vết thương, thi vào ngành Hậu cần chắc chắn không thành vấn đề! Tớ nhất định sẽ cố gắng trở thành một chiến sĩ hậu cần xuất sắc trong bốn năm tới!”

Khương Lâm: “...”

Ai hỏi cậu cái này chứ...

Trong bối cảnh vũ trụ đầy nguy hiểm như hiện nay, những ngành nghề có thể ra chiến trường đối mặt trực tiếp với kẻ thù luôn hấp dẫn và rất được săn đón. Các ngành như Hậu cần, Y tế hay Nghệ thuật trở nên ít được chú ý hơn vì đa phần công việc hậu cần đang dần bị cơ giáp và AI thay thế.

“Còn cậu thì sao? Cậu thi ngành gì?” Quyền Nhã là kiểu người dễ gần, nếu không phải vì dây an toàn đang giữ chặt cô ấy, có lẽ giờ này cô đã dính sát vào Khương Lâm rồi.

“Mình thấy cậu khỏe mạnh như vậy, chắc chắn là thi vào ngành chiến đấu cá nhân phải không?”

Ngành Chiến đấu cá nhân trong kỳ thi sẽ có phần thi đấu tay không. Từ lúc lên tàu, Quyền Nhã đã chú ý đến Khương Lâm ngồi ở góc. Mặc dù cô ấy mặc áo rộng và quần thể thao nhưng Quyền Nhã vẫn nhìn ra ngay cơ thể của Khương Lâm có sức mạnh vượt trội.

Cảm giác như một cú đấm của cô ấy có thể khiến mình khóc thét lên.

Khương Lâm ngây người một lát rồi lắc đầu: “Mình muốn thi vào ngành Cơ khí.”

“Wow! Cơ giáp sư à.” Quyền Nhã ngưỡng mộ nhìn Khương Lâm: “Mình chưa từng gặp một cơ giáp sư sống nào cả.”

Khương Lâm nghiêm túc nói: “Mình cũng chưa từng gặp một chiến sĩ hậu cần sống nào cả.”

Quyền Nhã: “...”

May mắn thay, tàu vũ trụ đã đến sao 732. Khương Lâm bước xuống trước, cô không mang theo nhiều hành lý, chỉ đeo một chiếc túi chéo đơn giản. Cô lướt qua Quyền Nhã như một cơn gió, nhanh chóng biến mất giữa đám đông.

“Gì vậy trời, còn định đưa cho cậu ấy một ít đặc sản.” Quyền Nhã lẩm bẩm rồi cất lại những món quà vừa lấy ra, ngay sau đó cô lại vui vẻ trở lại: “Dù sao chúng ta cũng thi vào cùng một trường, chắc chắn sẽ còn nhiều cơ hội gặp lại.”

Khương Lâm mất khá nhiều thời gian để tìm được trường quân đội Bình Minh. Sau khi đi qua cánh cổng trường hoành tráng màu bạc, lúc cô đến phòng giáo vụ đã là chiều muộn.

“Cảm ơn em đã mang tài liệu quý giá này đến.” Người đàn ông mặc quân phục lịch sự bắt tay Khương Lâm. Mắt ông hơi đỏ, cố gắng nén lại cảm xúc nghẹn ngào: “Chuyến tàu cuối cùng từ sao M417 đã dừng hoạt động. Nếu em không phiền, có thể tạm nghỉ lại ở nhà khách của trường quân đội Bình Minh một đêm, ngày mai lại đi tiếp.”

Khương Lâm lướt mắt qua những người xung quanh đang bận rộn, đột nhiên lên tiếng: “Thầy Kha, em có thể hỏi thầy một câu không?”

“Em hỏi đi.”

Khương Lâm nhìn vào đôi mắt nâu sẫm của thầy, cô do dự một lúc rồi mới hỏi: “Những hy sinh như vậy, có đáng không?”

"Tôi không thể trả lời câu hỏi này cho em được." Kha Lập lắc đầu, ông vẫy tay gọi một giáo viên trẻ khác đến gần: "Tiểu Hà, cô qua đây làm thẻ tham quan trường cho em học sinh này."

"Em có thể tham quan ở đây hai ngày. Có lẽ em sẽ tự tìm được câu trả lời cho mình."