Tinh Tế Vườn Trường: Đội Năm Người Tiến Lên!

Chương 8

Khương Lâm ở lại trường quân đội Bình Minh năm ngày. Sáng sớm ngày thứ sáu, cô lên tàu vũ trụ trở về hệ sao M417.

Mẹ Khương đứng tựa vào cửa kính cường lực của nhà ga, tay kẹp điếu thuốc điện tử vị bạc hà, bên cạnh chân là hai ba lô quân đội căng phồng. Làn khói the mát tỏa ra theo hơi thở, che mờ biểu cảm trên mặt bà.

"Mẹ?" Khương Lâm vừa xuống tàu đã thấy mẹ, vừa đi nhanh tới vừa càu nhàu: “Không phải nói là bỏ rồi sao? Hút cái này hại sức khỏe lắm. Về nhà trước đi, con ngồi tàu cả ngày mệt rồi..."

"Mệt? Tuổi này mệt cái gì?" Mẹ Khương bỏ thuốc vào túi, nhấc hai ba lô dúi vào tay con gái: "Đi đi, còn mấy ngày nữa là thi rồi, qua đó mất cả ngày, đi sớm còn chuẩn bị.”

Khương Lâm ngây người: "Mẹ..."

Từ hệ sao M417 tới Minh Đức chỉ mất hai giờ, đâu cần cả ngày.

Mới gọi một tiếng “mẹ” mà nước mắt Khương Lâm đã lã chã rơi. Cô ôm hai ba lô to không lau được, nước mắt nước mũi tèm lem, trông thảm hại vô cùng.

Cô đã nghĩ suốt cả chuyến tàu xem nên nói với mẹ thế nào chuyện mình muốn thi vào Bình Minh, cuối cùng chưa kịp mở lời thì đã bị mẹ đoán trúng trước.

“Con ở Bình Minh năm ngày là mẹ biết ngay con muốn vào đó rồi." Mẹ Khương tặc lưỡi, lôi ra một đống khăn giấy nhàu nhĩ lau lung tung lên mặt con gái, sợ con nhìn thấy vẻ mặt không nỡ của mình: "Bình Minh cũng tốt, học hành cho tử tế, có chuyện gì thì gọi về nhà.”

Khương Lâm vừa khóc vừa phì mấy vụn giấy ra khỏi miệng: “Được rồi mẹ… Mẹ đừng lau nữa..."

Cuối cùng, Khương Lâm vẫn lên tàu tới trường quân đội Bình Minh. Cô thậm chí còn chưa bước ra khỏi nhà ga đã bị mẹ đóng gói gửi đi luôn.

Lúc đến nơi vừa đúng sáng sớm, cô thức trắng cả đêm nhưng chẳng thấy buồn ngủ chút nào.

Trường sắp xếp ký túc xá đơn cho thí sinh đăng ký dự thi. Khương Lâm vừa đặt đồ xuống đã nhắn tin cho Quyền Nhã báo mình đã quay lại, định tranh thủ mấy hôm trước kỳ thi để làm quen với trường lớp.

[Cần gì đợi mấy hôm nữa, cậu ở ký túc xá không? Tớ qua ngay đây.]

Quyền Nhã đúng là kiểu người hành động nhanh.

Chưa đầy 10 phút sau, chuông cửa phòng ký túc xá của Khương Lâm đã vang lên. Cô mở cửa thì thấy Quyền Nhã đang cầm một hộp bánh kem đứng trước cửa.

“Cho cậu này, bánh tớ mới làm đấy.” Quyền Nhã nhét hộp bánh vào tay Khương Lâm rồi kéo cô ra ngoài: "Đi nào, chúng ta đi dạo quanh trường chút.”

Trường quân đội Bình Minh nhỏ hơn nhiều so với trường Minh Đức. Năm ngoái, Khương Lâm may mắn được tham quan cơ sở chính của Minh Đức, quy mô phải lớn gấp ba lần Bình Minh.

Nhưng riêng thư viện thì Bình Minh lại lớn hơn hẳn hai trường kia. Theo lời Quyền Nhã, cộng cả bản điện tử thì thư viện này có khoảng 385 triệu tài liệu gồm sách, tạp chí, bản ghi âm, báo chí...

Khương Lâm đi dọc giữa các kệ sách về cơ giáp, chân bỗng bị vấp phải thứ gì đó, cả người chúi về phía trước, loạng choạng mấy bước mới đứng vững được. Cô quay đầu lại thì thấy một chàng trai mặc áo dài tay đang nằm bò trên sàn viết lách. Chiếc túi bút bên cạnh chính là thủ phạm khiến cô vấp ngã.

"Xin lỗi." Cậu ta còn không thèm ngẩng đầu, vội vàng nói: "Túi bút của tôi rơi, đợi tôi giải xong bài này sẽ nhặt."

Khương Lâm: "..."

Mấy đứa học giỏi này đừng có cố gắng quá được không? Nhặt cái túi bút mất bao nhiêu thời gian chứ, có ảnh hưởng gì đến tính toán đâu?

Khương Lâm lẩm bẩm nhưng ánh mắt lại bị mấy tờ giấy nháp rơi vung vãi dưới đất thu hút. Cô ngồi xổm xuống cạnh cậu ta, nhìn một lúc rồi ngập ngừng hỏi: "Cậu đang tính độ cong của dòng chảy để giảm lực cản trong nước cho cơ giáp dạng nhanh nhẹn hả?"

Nghe thấy câu hỏi, chàng trai cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Cậu ta có đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao, môi mỏng, mái tóc xoăn rối như cỏ dại. Gương mặt chẳng có tý khí chất nào nhưng lại toát ra vẻ đẹp sắc lạnh. Cậu ta cầm bút bằng mấy ngón tay thon dài, giữa kẽ tay còn vương vài vết mực loang lổ.

“Cậu cũng là cơ giáp sư?”

"Tôi định thi chuyên ngành này." Khương Lâm thành thật trả lời, cúi đầu nhìn mấy công thức phức tạp trên giấy, trong lòng dậy sóng dữ dội: “Cái... Cái này không phải chương trình năm hai mới học sao?"