Tinh Tế Vườn Trường: Đội Năm Người Tiến Lên!

Chương 3

Tin tức tốt là cửa hàng tạp hóa của Khương gia có vị trí khá thuận lợi, cách nơi trú ẩn chống không kích chỉ khoảng 1km.

Vài phút trước khi cửa nơi trú ẩn đóng lại, ba người họ đã vào kịp và tìm được một góc khá sạch sẽ để ngồi.

Xung quanh là những người đến trú ẩn, tiếng thở nặng nề và những tiếng rêи ɾỉ vang lên liên tục. Khuôn mặt ai nấy đều chết lặng như thể đã quen với hoàn cảnh này.

Ở hệ sao M417, những tình huống như thế này quả thật quá bình thường.

Người phụ nữ dựa vào vai mẹ Khương, thở hổn hển. Hơi thở nóng rực phả vào mặt bà. Cô ấy vẫn chưa hạ sốt, trên đường đến đây lại bị mưa làm ướt thêm. Hiện giờ tình trạng của cô vẫn chưa rõ ràng, nhưng chắc chắn phải đưa cô đi bệnh viện càng sớm càng tốt, đặc biệt là đến bệnh viện quân đội của trường quân đội Bình Minh.

Theo kinh nghiệm trước đây, họ sẽ phải ở lại trong nơi trú ẩn này ít nhất mười ngày.

Mọi thứ xung quanh đều tối tăm, mọi người xung quanh cũng dần dần yên tĩnh. Khương Lâm đổ nốt phần dịch dinh dưỡng còn lại vào miệng người phụ nữ. Sau đó, cô ngồi xuống bên cạnh mẹ Khương, nghĩ thầm: Giá như lúc nãy mình mang theo màn hình phụ, như vậy mình có thể xem lại những trận đấu cũ để gϊếŧ thời gian trong lúc phải ngồi chờ đợi trong nơi trú ẩn tăm tối này.

“Một tháng nữa là thi rồi, chuẩn bị đến đâu rồi?” Mẹ Khương điều chỉnh lại tư thế ngồi, vỗ nhẹ lên đầu Khương Lâm, hạ giọng xuống để không làm ồn đến những người xung quanh: “Kỳ tuyển chọn của trường quân đội Minh Đức năm nay không dễ đâu. Nếu không thi đỗ, mẹ không có tiền đóng học phí cho con đâu.”

“Không thi đỗ thì con về tiếp quản cửa hàng tạp hóa của mẹ, con sẽ cố gắng mở rộng cửa hàng sang các hệ sao bên cạnh.”

Khương Lâm hiện tại có thành tích rất tốt, là học sinh đứng đầu của hệ sao M417. Dựa theo điểm chuẩn của trường quân đội Minh Đức những năm trước, việc thi đỗ là chuyện không khó.

“Tiếp quản cửa hàng của mẹ? Với cái kiểu này của con á?” Mẹ Khương lắc đầu, có chút không vui: “Con chỉ giỏi giúp mẹ khiêng đồ, tính toán đơn hàng. Chứ mấy thứ khác, con chẳng hiểu gì cả.”

Khương Lâm nghe mẹ Khương nói vậy cũng không tức giận, cô cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể mẹ Khương, chỉ cảm thấy lòng mình vô cùng yên bình.

Không biết đã qua bao lâu, người phụ nữ tỉnh dậy, nhẹ nhàng ho một tiếng. Cô vô thức sờ vào quang não của mình rồi nhận ra quang não đã bị hỏng và không thể khởi động lại. Xung quanh không có sự dao động năng lượng, nhưng cô có thể nghe thấy những tiếng thở nặng nề và những tiếng ngáy vang trời.

“Cô tỉnh rồi à?” Mẹ Khương ngăn lại cú đấm yếu ớt mà người phụ nữ định đánh về phía bà, đưa ra giao diện quang não của mình: “Tôi có thể giúp cô gửi tin nhắn cho bạn bè, nhưng không chắc sẽ liên lạc được ngay lập tức.”

“Là... các người đã cứu tôi?” Giọng người phụ nữ khàn đặc, cô vẫn chưa hoàn toàn bỏ qua sự phòng bị, chỉ cảm thấy cơ thể mình đã đỡ đau hơn rất nhiều. “Đây là đâu?”

“Chúng ta đang ở nơi trú ẩn chống không kích.” Khương Lâm tiếp lời, lấy nguồn điện dự phòng ra bật lên, chiếu sáng không gian hẹp xung quanh: “Ngoài kia có sinh vật biến dị, chúng ta phải đợi đến khi an toàn rồi mới ra ngoài được. Tôi là Khương Lâm, học sinh Trường Trung học Minh Đức. Đây là mẹ tôi, Khương Mỹ Ngọc. Chúng tôi không phải người xấu.”

Người phụ nữ nhìn khuôn mặt vẫn còn nét bầu bĩnh của Khương Lâm, trong lòng thả lỏng hơn một chút. Cô cố gắng cử động những ngón tay cứng đờ rồi nhận ra cánh tay máy bên kia đã không thể nhấc lên được nữa. Một lát sau, cô quyết đoán tháo rời cánh tay máy hỏng hóc và ném sang một bên.

Đống sắt vụn này chỉ khiến cô chậm chạp hơn khi rút kiếm.