“Đây là quân phục của trường quân đội Bình Minh, quang não của cô ấy đã bị hỏng, không thể liên lạc với ai.”
Chim gai cả đời chỉ cất lên một tiếng hót. Từ khi rời tổ, nó bắt đầu đi tìm kiếm những nhánh gai. Đến khi tìm được rồi, nó sẽ lao vào nhánh gai dài và sắc nhọn nhất, để máu và nước mắt tuôn ra khi nó cất tiếng hót.
Một bài hát kết thúc, nó kiệt sức mà chết, hy sinh thân mình chỉ để cất lên một tiếng hót.
Nghe đến tên trường quân đội Bình Minh, mẹ Khương lập tức cảm thấy khó xử. Bà xoa xoa mặt, suy nghĩ một lúc rồi vung tay lên: “Đưa cô ấy vào trong đi.”
Cửa hàng tạp hóa của Khương gia không quá rộng, chỉ khoảng 50 mét vuông, quầy hàng chiếm gần hết diện tích. Khương Lâm đành phải đặt người phụ nữ lên chiếc giường xếp hẹp ở trong góc.
Dù sao trời mưa to như vậy cũng chẳng có ai đến mua đồ, mẹ Khương quyết định đóng cửa hàng, thay đồ ướt rồi lấy một ít thuốc và dụng cụ y tế từ kệ. Bà ngồi xuống cạnh giường xếp, nhanh chóng kiểm tra tình trạng vết thương của người phụ nữ.
“Cánh tay máy của cô ấy bị hỏng, phải thay toàn bộ. Chúng ta ở đây không có điều kiện.” Mặc dù chỉ là một chủ cửa hàng tạp hóa trên hành tinh hoang, mẹ Khương vẫn có chút tài năng. Bà nhanh chóng xử lý những vết thương khác trên người phụ nữ rồi đưa thuốc và dịch dinh dưỡng cho Khương Lâm. “Cho cô ấy uống hết thuốc và dịch dinh dưỡng này, còn lại chúng ta không giúp được nữa.”
Khương Lâm gật đầu.
Gió mạnh thổi qua, những giọt mưa to như hạt đậu nện vào cửa kính, âm thanh ồn ào khiến người ta không thể nào tĩnh tâm được. Mẹ Khương nhíu mày suy nghĩ về người phụ nữ đang nằm trên giường xếp rồi quyết định bật đài phát thanh.
Sau một tiếng xẹt điện ngắn, giọng nói vô cảm từ loa phát thanh vang lên. Dù công nghệ đã phát triển mạnh mẽ, trí tuệ nhân tạo trở nên phổ biến nhưng giọng nói của đài phát thanh vẫn không có tí cảm xúc nào.
Một đoạn thông báo khẩn cấp đột ngột cắt ngang, âm thanh cảnh báo ngoài trời vang lên chói tai.
“Thông báo khẩn cấp! Hiện tại, một sinh vật biến dị đang xâm nhập vào hệ sao M417. Xin mọi người lập tức đến các khu vực trú ẩn chống không kích!”
Cửa hàng tạp hóa bình dân của Khương gia nằm trên sao 7011 thuộc hệ sao M417.
Cơn mưa ngoài trời vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, như thể đang báo hiệu một mối nguy hiểm lớn sắp đến gần.
Mẹ Khương là người phản ứng đầu tiên, bà vội vàng cầm lấy chiếc ba lô cứu nạn luôn được chuẩn bị sẵn trong góc, sau đó xoay người đến quầy, bật các công tắc điều khiển.
Các kệ hàng đầy ắp sản phẩm nhanh chóng hạ xuống, tấm ván chắn bằng vật liệu cách điện lập tức được kéo lên che phủ tất cả. Mẹ Khương kéo Khương Lâm đứng dậy, giọng khẩn trương: "Đi thôi!"
"Vậy còn cô ấy thì sao?" Khương Lâm chỉ vào người phụ nữ nằm trên giường xếp. Cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần, cô không kìm được mà nâng giọng: "Cô ấy, cô ấy sẽ thế nào?"
Không có bất kỳ sự bảo vệ nào, người phụ nữ này chắc chắn sẽ chết.
Mẹ Khương nhìn vào mắt Khương Lâm, trong ánh mắt là sự đấu tranh dữ dội.
Khi nguy hiểm đã cận kề, lẽ ra người bình thường sẽ nghĩ đến việc bảo vệ bản thân trước tiên. Tuy nhiên, vì người phụ nữ này là thành viên của trường quân đội Bình Minh, việc đưa ra lựa chọn liền trở nên vô cùng khó khăn.
Hầu hết các hành tinh trong hệ sao M417 đã bị bỏ hoang, Liên bang gần như đã từ bỏ nơi này. Chính trường quân đội Bình Minh đã kiên quyết bảo vệ và cung cấp những cơ sở sinh tồn cơ bản, nhờ đó người dân nơi đây mới có thể sống sót. Mà người phụ nữ này xuất hiện ở nơi đây cũng là vì những sinh vật biến dị đang hoành hành trên hệ sao M417.
Cô ấy đến là để bảo vệ những người dân nơi đây.
Mưa ngày càng nặng hạt, mẹ Khương nghiến chặt răng, ném chiếc ba lô cứu nạn cho Khương Lâm. Sau đó, bà cúi người xuống, cõng người phụ nữ lên lưng.
"Đi thôi!"