“Theo thông tin, kỳ tuyển sinh quân sự 3 năm một lần sẽ chính thức bắt đầu vào ngày 23 tháng 4. Đặc biệt, vào các ngày 27 và 29 tháng 4, trường quân đội Minh Đức và trường quân đội Bình Minh sẽ lần lượt bắt đầu vòng tuyển sinh tiếp theo. Điều đáng chú ý là năm nay, trường quân đội Minh Đức đã tiến hành một cuộc cải cách toàn diện hệ thống học bổng. Sau khi nâng cấp, một nửa các sinh viên được tuyển đặc biệt sẽ được miễn học phí bốn năm học...”
Âm thanh điện tử lạnh lùng không cảm xúc vang vọng trong không gian tĩnh mịch của thành phố hoang tàn. Mưa nhẹ rơi lách tách, từng giọt nước vỡ tan trên vũng nước dưới đất, làm nhòa đi những ánh đèn neon phản chiếu trên mặt nước. Xung quanh là từng người qua lại vội vã, bước chân gấp gáp phát ra âm thanh lộp cộp hỗn loạn.
Trên vỉa hè, một cô gái khoảng 17, 18 tuổi tay cầm ô vội vã chạy qua những vũng nước đọng, vẻ mặt bình tĩnh nhưng giọng nói lại cố tỏ ra gấp gáp. Đèn chỉ thị trên quang não đang nhấp nháy liên tục với tần suất thấp.
“Mẹ à, con biết rồi, con đang trên đường đến. Chắc chắn trong vòng mười phút nữa con sẽ có mặt, thật đấy!”
Ở phía bên kia, giọng nói của người phụ nữ đầy tức giận, hận không thể lao ngay ra khỏi quang não để cho cô gái một cái cốc đầu.
“Khương Lâm, mười phút trước con đã nói như thế rồi. Cửa hàng mấy hôm nay đang rất bận, con lại xem mấy trận đấu cũ đúng không? Mẹ đã bảo là không...”
Khương Lâm đã nghe những lời này đến mức tai mọc kén rồi, cô vội vàng ngắt lời: “Mẹ ơi, con sắp đến rồi. Tín hiệu ở đây không tốt, con tắt máy đây nhé!”
Giọng nói của mẹ Khương đột ngột im bặt, tiếng mưa rơi lộp độp lại chiếm lấy tai của Khương Lâm. Cô thở dài, tăng nhanh bước chân.
Cô đã hứa với mẹ sẽ có mặt ở cửa hàng lúc 7 giờ tối để giúp đỡ, nhưng sau khi xem xong trận đấu, cô mới nhận ra đã là 6 giờ 50 phút rồi. Cô vội vã thay giày rồi chạy ra khỏi nhà. Cô sắp phải tham gia kỳ thi tuyển sinh quân sự, sau khi thi xong sẽ không có nhiều thời gian về nhà. Vì vậy khi ở nhà cô luôn cố gắng tránh làm mẹ tức giận.
Tất cả là tại trận đấu quá hấp dẫn khiến cô không thể dừng lại được.
Cô còn cách cửa hàng của gia đình hai cây số nữa.
Đến ngã ba quen thuộc trong con hẻm, Khương Lâm liếc nhìn đồng hồ, nhận ra nếu đi đường lớn thì chắc chắn sẽ không kịp, vì vậy cô quyết định rẽ vào con đường tắt.
8 giờ 10 phút tối.
Mưa ngày càng nặng hạt, từ những giọt mưa lắc rắc ban đầu, giờ đây cơn mưa đã dày đặc đến mức không thể nhìn rõ hơn mười mét xung quanh. Mẹ Khương tức giận cầm ô đi ra ngoài để sửa lại biển hiệu bị gió thổi ngã.
Cái con bé này, ba lần bốn lượt dặn nó hôm nay phải tới cửa hàng giúp, không được ngồi nhà xem TV. Hẹn 7 giờ đến, giờ đã 8 giờ 10 phút rồi mà còn chưa tới.
Mẹ Khương vừa nghĩ đến đó thì ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy một bóng đen lớn đang xuyên qua màn mưa tiến về phía mình.
Ánh sáng lờ mờ, vật thể đó có bốn chân và bốn tay, di chuyển chậm rãi giống như một loài sinh vật biến dị khiến mẹ Khương sợ đến mức hét lên.
Ngay lập tức, “loài sinh vật biến dị” đó phát ra một giọng nói quen thuộc.
“Mẹ!”
Giọng nói của Khương Lâm khiến mẹ Khương lập tức dừng lại. Khi bà nhìn thấy khuôn mặt của Khương Lâm ướt sũng vì mưa, bà vội vàng tiến lại gần, nghiêng chiếc ô che cho cô. Cơn mưa lập tức thấm vào vai bà khiến một bên áo ướt sũng.
Mẹ Khương tiến lại gần hơn, lúc này mới nhận ra Khương Lâm đang đỡ một người phụ nữ tóc ngắn. Khuôn mặt người phụ nữ tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, không biết còn sống hay đã chết.
Mẹ Khương giật mình: “Con làm gì đấy? Sao lại nhặt thứ phiền toái về thế này?”
“Mẹ, mẹ không thể để con thấy người ta chết mà không cứu chứ?” Khương Lâm thở dài, vươn tay chỉ vào huy hiệu trên bộ quân phục của người phụ nữ, mặc dù bị máu thấm ướt nhưng vẫn có thể nhận ra hình ảnh một con chim gai.