Tinh Tế Vườn Trường: Đội Năm Người Tiến Lên!

Chương 4

“Cô muốn ra ngoài à?” Nhận ra ý định của người phụ nữ, Khương Lâm lập tức ngăn lại, nghiêm túc lắc đầu: “Ngoài kia hiện giờ không an toàn, toàn bộ hệ M417 đang bị sinh vật biến dị tấn công. Đã có một vài cá thể xâm nhập vào sao 7011 rồi, cô mà ra ngoài lúc này thì...”

Người phụ nữ mím chặt môi, ánh mắt cô dừng lại trên đôi mắt sáng ngời của Khương Lâm và mẹ cô. Dù trong không gian tối tăm của nơi trú ẩn này, chúng vẫn lấp lánh rực rỡ. Sau một lúc im lặng, cô mới đưa quang não của mình cho Khương Lâm, cẩn thận dặn dò:

“Học sinh Khương Lâm của trường Trung học Minh Đức, tôi là thiếu úy của trường quân đội Bình Minh, Thẩm Minh Quân. Xin em nhất định phải giao cái này cho thầy Kha Lập ở phòng giáo vụ của trường quân đội Bình Minh.”

Câu nói của cô nghe như di ngôn, Khương Lâm chần chừ không dám nhận. Quang não đã bị hỏng, nhưng với mã khóa của trường quân đội Bình Minh, nó vẫn có thể mở ra được.

“Cái này rất quan trọng.” Cảm nhận được cơn đau trên cơ thể đang dần dịu đi, Thẩm Minh Quân trong lòng nặng trĩu. Cô đẩy quang não vào tay Khương Lâm, nói nghiêm túc: “Nhất định phải giao tận tay cho thầy Kha. Ngoài kia có sinh vật biến dị, tôi sẽ tìm cách dẫn chúng đi và phát tín hiệu. Em...”

Mẹ Khương lập tức hiểu ý của Thẩm Minh Quân, bà vội vàng kéo Khương Lâm ra sau lưng, che chắn cho cô như gà mẹ bảo vệ con.

“Cái này quá nguy hiểm, con bé chỉ là một đứa trẻ.”

Người phụ nữ trước mắt có vẻ như đã quyết định đánh đổi mạng sống của mình để cho Khương Lâm có cơ hội giao được vật này đi. Một người điên cuồng và cố chấp như vậy, lại đến từ trường quân đội Bình Minh, chắc chắn sẽ mang đến nguy hiểm cho Khương Lâm.

Mẹ Khương không phải là người cao thượng như vậy, bà chỉ muốn bảo vệ Khương Lâm, muốn con gái mình sống yên ổn và lớn lên bình thường.

“Ngày em ấy rời khỏi hệ M417, em ấy đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi.” Thẩm Minh Quân nhìn qua mẹ Khương, ánh mắt dừng lại trên Khương Lâm: “Em là học sinh của Trường Minh Đức, em nên hiểu rõ, trong chiến tranh thông tin có giá trị thế nào, Minh Đức có ý nghĩa ra sao và quân nhân có vai trò như thế nào.”

Cô ấy bị thương khắp người, thân thể nhuốm máu nhưng biểu cảm vẫn kiên định như một chiến sĩ sẵn sàng lao vào trận tuyến.

Khương Lâm ma xui quỷ khiến nhận lấy quang não, siết chặt trong tay: “Được, em hứa với cô.”

Những người thuộc ba trường quân đội lớn có thể đi tàu không gian di chuyển giữa các hệ sao với giá rẻ. Trong số những người đang trú ẩn xung quanh đây, Khương Lâm chính là người duy nhất mà cô có thể tin tưởng để giao quang não.

Thấy Khương Lâm nhận lấy quang não, Thẩm Minh Quân thở phào nhẹ nhõm. Cô tiêm hết liều thuốc phục hồi còn lại vào cơ thể, đứng dậy rồi bước ra khỏi nơi trú ẩn.

Trong tay cô là chìa khóa của cơ giáp chiến đấu.

Khương Lâm vừa định đuổi theo nhưng mẹ Khương đã nắm chặt tay cô: “Mẹ?”

“Chờ ngoài kia yên ổn rồi, con phải mang cái này đến trường quân đội Bình Minh.” Mẹ Khương nhìn theo bóng lưng Thẩm Minh Quân, thở dài. Bà có chút trách cô ấy vì đã kéo Khương Lâm vào nguy hiểm, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng bà bị sự quyết đoán và dũng cảm của cô ấy làm cảm động: “Dù sao cũng đã hứa rồi, phải giữ lời. Nhớ nhé, nhất định phải giao tận tay.”

Khương Lâm ngây người nhìn theo bóng lưng của Thẩm Minh Quân. Mãi đến khi bóng dáng ấy hoàn toàn biến mất trong bóng tối, cô mới thấp giọng hỏi: “Mẹ, mẹ nói xem trường quân đội Bình Minh là nơi như thế nào?”