Vợ Của Tôi Lại Là Đối Tượng Mà Tôi Đào Hôn

Chương 1.3

"Được ạ." Trình Trạm Hề cười nhạt, khẽ nghiêng người, tao nhã nói: "Cháu về thay quần áo trước đã, chú đợi cháu một chút nhé."

Đặng thúc nhìn bộ đồ lao động và áo khoác mỏng màu xám trên người cô, cùng vết màu dính trên tay áo, gật đầu nhẹ nhàng: "Vậy chú đợi cháu ở cổng."

Ông đưa mắt nhìn bóng lưng cô bước vào cửa lớn rồi lên tầng một, ra hiệu cho chiếc xe Bentley đen đậu cách đó không xa. Tài xế lái xe đến, cửa sau xe đối diện cửa chính. Đặng thúc đứng cạnh cửa sau, thân hình thẳng tắp, điềm tĩnh, đôi tay đeo găng trắng sẵn sàng mở cửa cho Trình Trạm Hề.

Trình Trạm Hề thay đồ, rửa mặt, một tay kéo rèm cửa sổ hé ra một khe, từ cửa sổ phòng ngủ tầng hai lén nhìn ra ngoài, rồi bấm một số điện thoại.



Trình Trạm Hề bước ra khỏi cửa. Cô không ăn mặc cầu kỳ, thậm chí chẳng trang điểm, nhưng làn da vẫn mịn màng trong veo. Cô mặc áo sơmi trắng thêu họa tiết đơn giản, cổ áo để lỏng, mở hai cúc trên cùng, để lộ xương quai xanh trắng nõn đầy quyến rũ. Ở giữa xương quai xanh đeo một sợi dây chuyền hình tròn rỗng, vừa vặn rũ xuống. Chiếc quần dài vàng nhạt ôm lấy đôi chân thon thả.

Đặng thúc cúi người chào, xoay người mở cửa sau xe.

Nhưng bên tai không vang lên tiếng cảm ơn nhẹ nhàng lịch sự của Trình Trạm Hề, mà là tiếng động cơ trầm đυ.c đầy sức mạnh của chiếc xe máy phân khối lớn.

"Đặng thúc, phiền chú nói với mẹ cháu, cháu ra ngoài đổi gió một chút, khoảng một năm rưỡi nữa mới về…"

Chiếc xe máy màu bạc trắng hình giọt nước lao đi như tia chớp, xé tan không gian yên tĩnh, cuốn theo một trận gió mạnh và bụi mù mịt. Chữ “về” kéo dài theo bóng xe vụt qua, âm cuối nhẹ nhàng rơi vào tai Đặng thúc.

Đặng thúc kinh ngạc trợn mắt.

"Đặng thúc, tạm biệt, khi nào đổi gió xong cháu mời chú ăn cơm nhé…"

Nhìn Trình Trạm Hề quay lưng giơ tay vẫy chào lịch sự, áo sơmi trắng nổi bật trong ánh sáng ngược, vừa dịu dàng vừa ngầu, Đặng thúc không nhịn được lắc đầu bật cười.

Đứng yên một lát, ông lấy điện thoại gọi cho mẹ Trình Trạm Hề: "Phu nhân, đại tiểu thư nói ra ngoài đổi gió, cần khoảng một năm rưỡi."

"Đổi gió gì chứ, nói dễ nghe thôi, chẳng qua là chê tôi lải nhải, muốn trốn cho yên tĩnh." Mẹ Trình nói: "Thôi được, chú về trước đi."

"Dạ vâng."

"Chẳng phải chỉ gặp một lần thôi sao? Làm như muốn lấy mạng con bé vậy."

Đặng thúc cười an ủi: "Phu nhân, người trẻ bây giờ thích tự do, càng ép thì con bé càng không muốn."

"Sớm biết vậy tôi đã sắp xếp để hai đứa gặp tình cờ, giờ thành ra thế này…" Mẹ Trình thở dài.