Trình Trạm Hề cầm chiếc mũ bảo hiểm treo trên gương chiếu hậu, định đội lên thì nghe người hầu cung kính nói: "Quản gia đến rồi, đang đợi cô ở biệt thự."
Động tác của Trình Trạm Hề khựng lại, nhưng cô vẫn bình thản đội mũ, cài chắc quai dưới cằm.
"Biết rồi." Cô kéo kính chắn gió của mũ xuống, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt.
Mẹ cô thật cứng đầu, nhất quyết bắt cô gặp tiểu thư nhà họ Vệ, vị hôn thê từ trên trời rơi xuống. Trình Trạm Hề, một họa sĩ trẻ tài năng, năm hai mươi sáu tuổi bỗng biết mình có một vị hôn thê từ nhỏ đã được định sẵn, là con gái duy nhất của người con trai thứ ba nhà họ Vệ.
Vị tiểu thư Vệ này rất bí ẩn.
Tứ Cửu Thành không lớn cũng chẳng nhỏ, nhà họ Trình và nhà họ Vệ đều là danh môn ở thủ đô, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng thấy, vậy mà Trình Trạm Hề chưa từng gặp, thậm chí chưa từng nghe đến tên tuổi của tiểu thư Vệ. Mẹ cô chắc chắn biết, nhưng Trình Trạm Hề tính tình thoải mái, cực kỳ ghét kiểu ép duyên truyền thống này dù mẹ cô chỉ bảo là gặp một lần thôi. Vì thế, cô chẳng buồn hỏi han. Mỗi lần mẹ nhắc đến tiểu thư Vệ, cô lại đánh trống lảng hoặc viện cớ bận việc để tránh né.
Vậy nên, trong lòng Trình Trạm Hề, ấn tượng về tiểu thư Vệ chỉ là ba chữ cái to đùng, đẹp hay xấu, tròn hay dẹt, chẳng liên quan gì đến cô.
Lần này đến cả quản gia cũng được phái đến, đủ thấy quyết tâm của mẹ cô. Không chừng khi về nhà, tiểu thư Vệ đã ngồi sẵn trong nhà, chờ cô “sa lưới”, chẳng còn cách nào khác.
Nhưng mà…
Trình Trạm Hề đã có kế hoạch từ trước.
Nếu không phải vì muốn vẽ xong bức tranh, cô đã chẳng để mẹ mình ba ngày hai lượt lải nhải ở nhà.
Hôm nay cuối cùng cũng hoàn thành, giờ là lúc thực hiện kế hoạch.
----------------------
Trình Trạm Hề sống một mình trong biệt thự yên tĩnh trên núi. Khi vẽ tranh, cô thích sự tĩnh lặng, nên hiếm ai đến đây quấy rầy.
Cánh cổng sắt có khắc hoa của biệt thự mở ra, Trình Trạm Hề dừng xe trước cổng, tháo mũ bảo hộ, ngửa đầu lắc nhẹ mái tóc dài và xoăn sau gáy, rồi chợt cười khẽ.
Một người đàn ông trung niên anh tuấn bước tới, mặc áo sơmi trắng, áo khoác cưỡi ngựa màu đen, quần tây đen, trông như quý ông của Anh thời Victoria. Đây là Đặng thúc, quản gia của nhà chính họ Trình, người nhìn cô lớn lên.
"Trạm Hề."
"Đặng thúc, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Đặng thúc đi thẳng vào vấn đề, ôn tồn nói: "Mẹ cháu bảo chú đến đón cháu về nhà."