Bên trong, Kỳ Hoàng châm lên cây nến, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh “con cá”.
Trong hồ lúc nãy không nhìn rõ, giờ đây dưới ánh nến mờ, nàng mới phát hiện trên ngực bụng hắn không chỉ có một vết thương, mà là toàn thân, ngay cả đuôi cá cũng chi chít những vết máu đỏ tươi.
“Tại sao lại bị thương nghiêm trọng đến thế?”
“Ê, ta đang nói chuyện, ngươi có nghe thấy không?”
Thấy đối phương vẫn nhắm mắt bất động, nàng lại đổi giọng:
“Ngươi rốt cuộc là người hay quái vật? Có hiểu tiếng người không?”
Hắn không đáp, vẫn nhắm mắt, không nhúc nhích.
Nhưng Kỳ Hoàng biết rõ, hắn không hề hôn mê.
Không nói đâu xa, dấu vảy cá còn in rõ trên cánh tay nàng chẳng phải là tác phẩm của hắn đó sao? Mục đích rất rõ ràng: ép nàng cứu hắn.
Đừng xem hắn là cá mà chủ quan. Đầu óc của tên này… quả thực không hề đơn giản.
“Ngươi không chịu mở miệng thì ta đi đây.”
Nàng đứng dậy, làm bộ bỏ đi, nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích.
Kỳ Hoàng thở dài. Biết rõ mình đang bị chiếm thế thượng phong, nàng chỉ còn cách kiềm chế tính khí, lại ngồi xuống, giọng dịu hơn: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ít ra cũng nên cho ta một câu trả lời. Ta liều cái mạng này để kéo ngươi về đây, chẳng lẽ đây là cách ngươi báo đáp ân nhân cứu mạng?”
Nàng vốn chuẩn bị tinh thần bị "đàn gảy tai trâu", không ngờ đúng lúc ấy, kẻ vẫn luôn bất động kia... từ từ mở mắt.
Cặp mắt dù đã từng nhìn qua, vẫn khiến người ta không khỏi ngẩn ngơ lần nữa.
Không thể phủ nhận, tuy “con cá" này nhìn qua có hơi quỷ dị, nhưng riêng đôi mắt ấy, đẹp đến mức khó tưởng tượng. Một vẻ đẹp kỳ lạ, độc nhất vô nhị, như ánh sáng hội tụ của cả đại dương sâu thẳm, mang theo sắc lam của đá quý và ánh bạc kỳ ảo.
Vẻ đẹp ấy... mỹ lệ mà huyễn hoặc, kỳ dị nhưng khó quên. Trong đôi mắt ấy, không hề có cảm xúc ấm áp như nhân loại, chỉ là một khoảng sâu không đáy, khiến người ta nhìn mãi cũng không thấy điểm dừng.
Quả nhiên... đây là sự khác biệt giữa người và cá.
Hắn khẽ nâng tay, ý bảo nàng đưa tay qua.
Kỳ Hoàng hơi do dự một chút, nhưng rồi cũng đưa tay ra.
Hắn nắm lấy tay nàng, đầu ngón tay lạnh như băng chạm vào lòng bàn tay nàng, viết mấy chữ.
“Ta cần nước.”
Tuy hắn viết rất nhanh, nhưng Kỳ Hoàng vẫn nhận ra ý hắn muốn truyền đạt.
Nước?
Nàng cúi đầu nhìn đuôi cá giờ đã chuyển từ sắc lam rực rỡ thành một màu xám nhạt khô khốc, rõ ràng vì mất độ ẩm.